[Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam - Chương Tám Mươi Bốn: Thục Niên Hoàng Hậu (2)
- Metruyen
- [Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam
- Chương Tám Mươi Bốn: Thục Niên Hoàng Hậu (2)
Năm ấy triều đình chia thành hai phe, một phe dâng sớ phế Hậu, vì Nữ Vương Tát Ta mang long thai của Hoàng Thượng Đại Tấn, lập Nữ Vương Tát Ta, Đại Tấn có thể thu Tát Ta về tay làm chư hầu, giao hảo hai nước càng vững như keo sơn. Một phe các cựu thần lâu năm, giao hảo tốt với Mộc thế gia, ra sức phản bác, muốn phế hậu phải dựa vào nguyên tắc Hậu sai truyền thống, Nữ Vương Tát Ta dù mang long chủng nhưng chưa chắc đã là hoàng tự, Thục Niên Hoàng Hậu hạ sinh hai nam tử cho Hoàng Thượng, lại hiền lương thục đức, được lòng bá tánh, tuyệt không thể phế.
Trong lúc mọi người nổi lên tranh chấp ở Đại Tấn và Tát Ta, đột nhiên ngay tại biên giới phía Tây, Minh Mạc quốc đem quân sang chiếm đóng, đánh vào Đại Tấn.
Nguyên nhân chính là Thái Tử Minh Mạc vốn cùng Nữ Vương Tát Ta thầm đính ước, nay người lật lọng, Minh Mạc lập tức nổi giận, đem một nửa quân sang đánh Đại Tấn, lại cùng với Tây Lương gần đó liên thủ đánh sang Tát Ta. Thỏa thuận, nếu chiến thắng, Đại Tấn ba mươi bảy thành lớn nhỏ thuộc về Minh Mạc, bảy thành phía kề Tây Lương và Tát Ta thuộc Tây Lương quốc.
Đương lúc Hoàng Thượng Đại Tấn đau đầu, ra sức vì chiến sự. Thì Tát Ta nhận được tin Nữ Vương Tát Ta vốn dưỡng thai ở phía Nhạn Thành của Đại Tấn gần Tát Ta băng hà, vì thích khách đốt một mồi lửa lớn nhấn chìm toàn thể người đi theo Nữ Vương Tát Ta tại cung điện ở Nhạn Thành.
Thích khách ấy trước lúc bỏ mạng được hay là người Minh Mạc.
Tát Ta mất Vương, lập tức như rắn mất đầu, Tể tướng Tát Ta lập tức dâng sớ hòng muốn Đại Tấn thu nhận.
Đại Tấn có thêm quân binh của Tát Ta, bây giờ là huyện thành chư hầu của Đại Tấn, trở nên càng cường đại, đánh cho Minh Mạc và Tây Lương chật vật lui về.
Về chuyện phế hậu, Nữ Vương Tát Ta và long thai mất trong biển lửa, Mộc gia lại có công lớn trong trận đánh lần này, địa vị của Thục Niên Hoàng Hậu càng trở nên vững như bàn thạch, đại hoàng tử được phong làm Thái Tử, nhị hoàng tử tấn chức Vương gia, lấy hiệu Thần.
Ngày tấn phong Thái Tử, Thục Niên Hoàng hậu một thân cao quý, sắc mặt xinh đẹp lạnh lùng, giữa mi tâm tô điểm đóa bỉ ngạn đỏ thắm, khóe môi luôn hiền hòa khẽ cong.
Đế Vương và Hậu ngồi kế nhau trên vị trí cao nhất.
Hoàng Thượng ánh mắt như chứa cả ngũ vị trần gian nhìn một bên sườn mặt của Thục Niên Hoàng hậu, còn nàng, chỉ hiền hòa khẽ cười như trăm hoa nở rộ, xinh đẹp nhìn Thái Tử cùng Thần Vương gia bên dưới bảy bảy bậc thang.
Đêm ấy, lần đầu tiên Hoàng Thượng di giá đến Mẫu Viên điện một lúc rồi lại quay về tẩm điện của mình. Từ đó về sau, không một ai nhìn thấy Hoàng Thượng bước chân vào chốn hậu cung.
Từ nay hậu duệ của Đại Tấn chỉ còn hai người.
Một đêm trăng tròn sau ngày phong vị, Thần Vương gia lén hạ nhân chuồn đi vào ban đêm, nhẹ nhàng phi qua hàng rào chắn của thị vệ, tiến vào Mẫu Viên điện.
”Khi ấy ta chỉ là muốn gặp mẫu thân một lúc.”
Đêm đó Thần Vương gia lén lút đi vào tẩm cung của Mẫu Viên điện, chợt nhận ra nha hoàn thái giám đều đứng quy củ ngoài cửa cung, bên trong hoang vắng không một ai.