[Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam - Chương năm: Xui xẻo.
Trần A Nam tự nhận bản thân ngoài việc may mắn trọng sinh gặp lại người thân thì từ kiếp trước đến nay nàng chính là thuộc diện người xui xẻo.
Phải nói là cực kì xui xẻo.
Trần A Nam thầm nghĩ kiếp trước tuy có oán có hận nhưng kiếp này nếu có thể cùng cả nhà bình an trải qua một đời vô ưu vô lo thì nàng cũng không cần quan tâm đến vấn đề trả thù.
Nhưng là ông trời quả nhiên xem nàng là con ghẻ, rất ghét nàng.
Trần A Nam tâm tình trùng xuống như đáy vực, dung nhan có phần trắng bệch, âm u nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy Trần Bắc phụ thân nàng thân cao bảy thước, lưng gấu khỏe mạnh, một tay cản lại xe bò bị lật, gồng mình đem người dưới xe kéo ra.
Người dưới xe bò được phụ thân nàng giúp đỡ chỉ là một tiểu hài tử nhỏ nhắn, phục trang trên dưới lụa là mắc tiền, vốn là nàng không cần vì vậy mà tâm tình chuyển biến, chỉ là khi nhìn tới dung nhan nhỏ nhắn của tiểu hài tử đấy, A Nam liền cảm thấy như tên trộm bị bắt, hốt hoảng đến run người.
Dật Biểu Cát, tiểu đệ của Dật Lam Phong, con trai nhỏ nhất của Dật phủ hiện nay.
Ấn tượng về nhân vật này ở nàng chính là hắn kiếp trước thuộc dạng bại gia chi tử, cuộc sống thú vui chỉ loanh quanh bến lầu xanh, còn chạy theo bạn bè nghiện ngập thuốc phiện, A Nam vốn không cần để ý đến hắn nhưng nàng không quên được tên này kiếp trước như thế nào sở khanh bại hoại.
Hai ba lần đều tìm cách giở trò với nha hoàn trong phủ, ngay cả thị thiếp của đại ca mình cũng không bỏ qua.
Đương nhiên nàng cũng nằm trong diện bị hắn để ý.
Trần A Nam nhớ đến ngày đó mém chút nữa là bị Dật Biểu Cát nhúng chàm liền hận đến nghiến răng.
Nay nhìn dung nhan đằng kia tuy là đứa nhỏ non nớt, nhưng bộ dạng như đúc Dật Biểu Cát khi lớn thu nhỏ, nàng không thể không nhận ra hắn.
Tuy hắn bại hoại nhưng không thể phủ nhận Dật Biểu Cát là tên họa thủy gây họa, cho nên nàng mới có thể ấn tượng dung nhan của hắn.
Trần A Nam tự mắng quả nhiên là họa, xui xẻo đến cùng cực.
“A Na!”
Trong lúc nàng suy nghĩ miên man thì Trần Bắc đứng đằng xa liền quay lại tìm kiếm bóng dáng của con gái.
Khi thấy dung nhan nàng yêu kiều trắng bệch như sứ, tâm Trần Bắc khẽ run lên, cho nên liền mở miệng lớn gọi nàng.
Trần A Nam nghe âm thanh của phụ thân, nhìn tới ánh nhìn lo âu của cha, nàng thầm nghĩ bản thân suy nghĩ quá nhiều, lại không muốn phụ thân lo lắng cho nên liền khẽ run rẩy cười một cái.
Trần Bắc một tay dắt Dật Biểu Cát được kéo ra khỏi xe bò, chạy vội tới bên nàng.
Trần A Nam vốn tính lấy lại tinh thần để cha nàng không lo lắng nhưng lần này đích thực là nàng bị hoảng sợ đến trắng bệch mặt mày.
Bởi vết máu trên tay phụ thân như con dao đâm đến đau thắt tim gan nàng.
Ám ảnh mất người thân kiếp trước như khí lạnh sộc tới lấn át khắp cơ thể nhỏ bé của A Nam.