[Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam - Chương năm mươi tám. Tựa giấc mộng phù du (1)
- Metruyen
- [Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam
- Chương năm mươi tám. Tựa giấc mộng phù du (1)
Hừng đông lên cao, tia nắng xuyên qua những phiến lá lớn của cây bồ đề, ánh lên sắc xanh lung linh rọi xuống mặt đất dưới chân, gió ấm mang theo hương hoa, cành liễu bên hồ rũ xuống dường như gần chạm vào mặt hồ xanh biếc ấy, sương đọng trên phiến lá vốn đã sớm tan khi gặp nắng, cảnh vật hài hòa yên tĩnh.
Giữa khung cảnh yên bình ấy, dưới gốc bồ đề lớn đến nỗi mười người ôm không xuể lại hiện hữu một bóng người ngồi đấy. Người nọ một thân tím y, chỉ thêu đằng vân, tóc đen ba ngàn như lụa khẽ vấn, cố định bởi mảnh lụa quý. Chỉ thấy người này dung nhan khuynh thành, dưới ánh xanh lung linh từ cây bồ đề tựa như một nụ hoa e ấp đang dần nở rộ, mơn mởn đến động lòng người. Mày tựa nhánh liễu trên mặt hồ, đôi mắt hạnh che giấu dưới làn mi dài đen tuyền như cánh bướm, cánh mũi tựa ngọc điêu khắc, đôi môi hồng nhuận đầy sắc màu, tựa như được thần yêu thích mà tạo nên. Một thân ngồi dưới gốc bồ đào yên lặng, hai tay bó gối ôm lấy chính mình. Người này không ai xa lạ, chính là Trần A Nam.
Trần A Nam ngồi lặng người ở đấy rất lâu, đôi con ngươi đen tuyền trong như mặt hồ soi gương không có tiêu cự, thẩn thờ nhìn vào khoảng không vô tận trước mắt. Nàng không rõ bản thân đang ở đâu, chút kí ức còn sót lại chỉ là cảnh tượng vực sâu vạn trượng đen hun hút nuốt chửng nàng, đương lúc nàng sợ hãi liền có người vươn tay ôm lấy, kéo nàng vào lồng ngực rắn chắc lại to lớn, dung nhan hắn mơ hồ, trước khi ngất đi nàng chỉ nhớ được mảnh hắc bào tung bay, một bên gò má mơ hồ của người nọ, sót lại cũng chỉ có cảm giác khó nói trong ngực, khiến nàng mơ hồ tự nhủ, người nọ là ai, còn nàng rốt cuộc đã chết hay còn sống?
Nếu là đã chết thì cảnh tượng trước mắt này là nơi nào, không giống như với Qủy Môn Quan đã từng một lần đi qua, chẳng lẽ là chốn bồng lai tiên cảnh, nơi ở của thần tiên?
Trần A Nam khẽ lắc đầu, chỗ ở của thần tiên cũng không có khả năng đem tới một xúc cảm quen thuộc đến như vậy, dường như sâu trong kí ức đã từng biết đến nơi này, nhưng là chốn nào, rốt cuộc lại không thể nhớ ra.
Trần A Nam lúc này chỉ cảm thấy mơ hồ ngây ngốc, chỉ biết yên lặng ngồi dưới gốc bồ đề, thầm nghĩ chờ đợi theo bản năng.
” Đợi muội__ các tỷ đợi muội__”
Âm thanh non nớt vang lên giữa không gian yên tĩnh này thành công kéo tâm trí Trần A Nam về, nàng không khỏi nghiêng đầu nhìn sang hướng phát ra tiếng nói này, dưới đáy lòng nhịn không được run lên, cảm thấy tiếng nói này vì sao lại quá quen thuộc?
Bên kia bờ hồ, một đám trẻ gần năm sáu đứa cùng nhau chạy tới, tất cả đều là nữ hài, bộ dạng nhỏ nhắn cao thấp khác biệt, chỉ thấy các nàng đều một dạng không vui liếc nhìn nhau, nữ hài nhìn có vẻ cao lớn nhất trong đám sau khi cùng đồng bọn dừng chân, liền hướng về phía sau quát lên.
”Thật chậm chạp! Còn không mau nhanh lên?”
Từ xa chạy tới thêm một nữ hài, nàng thân người nhỏ bé hơn các nữ hài kia rất nhiều, áo bông màu đỏ thêu hoa, quần vải cùng một màu bao trọn lấy thân ảnh nhỏ bé của nàng, nhìn từ xa không khỏi khiến người ta liên tưởng đến tú cầu, tròn tròn lại đỏ đầy ý vui. Nữ hài này dùng đôi chân ngắn cũn của mình, bập bẹ chạy tới, tóc đen búi tròn hai bên như na tra, mảnh vải cột màu hồng còn dư tung bay theo gió, lộ ra dung nhan trắng ngần như ngọc, hai má hồng hồng như tô son, đôi mắt tròn như ngọc, đen láy như chứa đựng được cả vì tinh tú, đôi môi chúm chím như nụ hoa e ấp không ngừng mở ra khép lại hít thở, hoàn toàn là một tiểu cô nương đáng yêu đến người người yêu thích, tựa như bảo bối của thần đi lạc xuống dân gian.