[Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam - Chương năm mươi sáu: Qủa báo của tra nhân vật.
- Metruyen
- [Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam
- Chương năm mươi sáu: Qủa báo của tra nhân vật.
Tra nam thật sự là một giống loài rất đáng sợ, đặc biệt là giống tra nam có trí thông minh cấp thấp thì càng đáng sợ gấp mấy lần.
Dật Lam Phong cái người này bình thường khoác lên người một dạng chính nhân quân tử, ngọc thụ lâm phong, đối với nữ tử khác một mực khách sáo đến cùng hoặc phong lưu đến chốn, tần suất hắn khách sáo với nữ nhân bằng với khả năng heo mẹ có thể bay cho nên mới có cái danh đệ nhất công tử phong lưu của Liêu thành. Trần A Nam cũng chẳng muốn để ý giống ngựa đực mười hai canh giờ đều chứa mầm bệnh động dục như hắn, lại nhìn tới người này lúc xuất hiện trước mắt nàng đều là một bộ dạng lấy lòng tiếp cận, hận vì gặp nhau trễ, nhìn qua có một chút chân chó. Nếu không phải tình hình nhạy cảm, biết được cái tên vô dụng này lại có khả năng làm một chuyện kinh thiên động địa như bán nước cầu vinh, nàng thật muốn một tay đánh cho mặt hắn thành đầu heo, sau đó tự mình khinh bỉ kiếp trước mắt dưới mông, nhìn trúng loại người như vậy.
Trần A Nam toàn thân dựa vào người Vân Tiểu Nghi, lần thứ một trăm chín mươi chín từ chối sự giúp đỡ của tra nam muốn đỡ nàng. Thứ nhất nàng không nghĩ muốn cùng hắn thân cận, mặc dù phải diễn bộ dạng liễu yếu đào tơ, nhưng bên người vẫn còn Vân Tiểu Nghi so với trung thần còn muốn xứng với cái danh đại trung thần, không sử dụng nàng thì có lẽ quá thiệt thòi? Nguyên nhân thứ hai nàng không muốn cùng Dật Lam Phong thân cận, chính là không hiểu vì sao ban đầu hắn đỡ nàng đi, không vấp chẫn chỗ này cũng lọt hố chỗ kia, té đến toàn thân bết nhác,rồi lại vô ý tông thẳng vào thân cây, quần áo đắt tiền cũng có thể chạy đi kiếm đồ trên người tiểu khất cái đàm đạo làm bạn rồi. Đem so với hắn, sự yếu ớt của Trần A Nam lúc này không đáng nhắc đến. Thật sự rất kì lạ.
” A Nam muội muội, để ta đỡ nàng___ ” lời còn chưa dứt thì Dật Lam Phong liền một đường oanh liệt lảo đảo thân người té thẳng mặt xuống đất mà không rõ nguyên do.
Đích nhắm rất cạn lời, chính là một đống phân ngựa…..
Trần A Nam cùng mọi người xung quanh nhìn thấy, lập tức phản xạ có điều kiện lùi bước tránh xa như gặp quỷ, cùng nhau đề khí đổ mồ hôi.
” Cái này… ta nghĩ Dật đại thiếu mới cần người giúp đỡ hơn… ngài không phiền để hạ nhân đưa đi… ừm làm sạch….? ”
Trần A Nam cảm thấy rất lúng túng, lại nhìn tới thân người chữ bát cứng ngắc nằm im trên đống phân của Dật Lam Phong, lần đầu tiên cảm thấy thay hắn thông cảm, khẽ ra hiệu cho hạ nhân đỡ người đi tẩy sạch bụi trần tránh làm ô uế khắp nơi.
May mắn bọn họ cũng tới gần Tuyết viện, cách đó không xa là một gian phòng chuyên để thay đồ tắm rửa của hạ nhân, người hầu một bộ chịu chết chạy tới đỡ Dật đại thiếu gia một đời oanh liệt lên, tức tốc một phải một trái đỡ người đi ‘làm sạch’, còn người khác thì chạy khẩn cấp tới Phong viện lấy y phục mới.
Thời gian trôi không nhanh không chậm, khi Dật tra nam bước ra ngoài cũng đã là một bộ chỉnh chu như ngày thường, khác biệt chỉ có vẻ mặt hắn ủng đỏ như bị người lau đi lau lại đến lột một lớp da, lúc nhìn A Nam cũng không như ngày thường tinh quang bắn lửa tình mà ảm đạm xấu hổ, Trần A Nam thật hoài nghi nếu bản thân thử nhắc tới chuyện ban nãy với hắn, đảm bảo tên tra nhân vật này lập tức nước mắt lưng tròng, treo cổ tự vẫn để giãi bày tâm tình oan uổng đau thương của hắn.