[Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam - Chương năm mươi: Gậy ông đập lưng ông ( Nhị )
- Metruyen
- [Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam
- Chương năm mươi: Gậy ông đập lưng ông ( Nhị )
Tới khi Trần A Nam bước chân vào đại sảnh, gần trăm con người ở đó liền bị nàng oanh tạc đến lặng thinh. Vân Tiểu Nghi đi đằng sau A Nam, như có như không quan sát mọi chuyện, nhìn hàng loạt gương mặt như si như ngốc như hận như kinh của đám người, muôn vẻ muôn màu, lại nhìn cô nương nhà nàng một thân kinh diễm tuyệt sắc, khí tức lạnh như gió xuân, điềm điềm tĩnh tĩnh mà đi, so thanh cao với cô nương nhà nàng? Chính là ăn quả đắng nha!
Vân Tiểu Nghi cảm thấy thật hãnh diện, lập tức lưng cũng thẳng hơn, ngực cũng ưỡn lên, đầu cao hơn mấy lần, một dạng nha hoàn xuất sắc nghiêm túc kết hợp với chủ tử thanh cao lãnh đạm tuyệt sắc. Đây chính là tuyệt phối đồng đội!
Đinh Vị Mân từ trong khiếp sợ tỉnh hồn nhanh chóng, sau đó lại để ý mọi người xung quanh một dạng kinh diễm thất thố, khóe mắt lại nhìn tới vẻ mặt như si như dại của Dật đại thiếu gia, không khỏi đỏ mắt hận thù nhìn Trần A Nam một thân tao nhã đằng kia. Nàng ta vốn không ngờ người này lại có thể chỉ khoác y phục bình thường cũng ánh lên nét đẹp mười đại xuân thu, chỉ sợ nếu nàng ta vận bạch y kia cũng muốn mang một dáng thần tiên khác? Ban đầu là tâm điểm của mọi người, bây giờ chỉ vì Trần A Nam xuất hiện, ánh hào quang của nàng ta xem như tắt ngóm không còn chút hơi tàn.
Trần A Nam tất nhiên nhìn thấy ánh nhìn ngoan độc của Đinh Vị Mân, nàng cũng chỉ lạnh nhạt lướt qua, ung dung một thân khí tức đi tới trước mặt lão phu nhân, khách sáo ôn nhuận nói lời chúc.
” Sinh thần phu nhân thật khiến tiểu nữ mở rộng cái nhìn, chúc phu nhân đại cát đại phúc, thọ tỷ nam sơn. ”
Dứt lời liền phất tay cho Vân Tiểu Nghi đem lên lễ vật, là một chậu hoa đào nhỏ, thứ nàng thuận tay lấy từ trong góc khuất sau mảnh vườn ở Nguyệt ốc… khụ thứ lỗi cho chủ tử A Nam các nàng vô sỉ, các nàng không có nhiều bạc để mà mua ngọc ngà cao quý gì đó, lại không đủ thời gian như những nữ quyến khác thêu tranh vẽ gấm, may mắn cây cảnh ở Nguyệt ốc nhiều, chậu cây đào này xem như cực kì tao nhã lại đẹp đẽ, rất thích hợp để dâng lễ lại không e sợ có người phát hiện, thật sự rất tiện lợi.
Lão phu nhân hoàn hồn, có chút khiếp sợ nhìn Trần A Nam, quả nhiên là họa thủy trời sinh, đạm bạc giản đơn như vậy, cũng đủ cuốn lấy người ta, nếu không phải e ngại lời nói của cao tăng hôm qua, bà thật muốn đuổi nàng ta về Nguyệt ốc, tránh ăn mất ánh hào quang của bà. Tâm muốn nhưng bất lực, chỉ có thể lúng túng khách khí nói mấy câu, cho người đem chậu đào đi cất, rồi ban thưởng ghế ngồi.
” Trần cô nương thật khách khí, Mân Mân đưa cô nương tới chỗ ngồi đi.”
Đinh Vị Mân không tình nguyện bước tới, ngoài mặt khách khách khí khí duyên dáng tươi cười, nhưng bên trong đã đem A Nam ra gặm thành vạn mảnh nhỏ rồi.
” Trần cô nương, mời đi bên này. ”
Đánh người chạy đi không đánh người chạy tới, Trần A Nam rất thức thời hướng Đinh nữ chủ tặng một nụ cười nhẹ nhàng khách sáo, lại khiến khắp nơi vang tiếng hít thở nặng nề, mới lãnh đạm cười nói.
”Phiền tiểu thư dụng tâm rồi. ”
” Là phận của ta, cô nương đừng khách sáo. ” Đinh nữ chủ nén hận tươi cười.
Sau khi an tọa, Vân Tiểu Nghi theo hầu đằng sau không khỏi tức giận đối với A Nam thì thầm uất ức.
” Chỗ ngồi gì chứ, rõ ràng là để chúng ta vào một góc! Thậm chí đằng trước còn đặt chậu trúc, em có đi ngang cũng không biết cô nương ở đây đâu! ”
Trần A Nam cười xùy, khẽ liếc người bên cạnh thế nào xù lông, nhẹ nhàng vỗ tay nàng mấy cái, bàng quan trả lời.
” Trong góc cũng tốt, tránh được mấy cái nhìn, tới nhìn xem, đồ ăn không tồi nha. ”
Dứt lời liền đưa một miếng tôm bột vào miệng, mĩ vị tràn họng, ngon đến tinh thần sáng lạn. Vân Tiểu Nghi thấy vậy không khỏi hấp tấp đánh nhẹ vào tay A Nam, khủng hoảng nói.
” Ai nha! Cô phải để em thử đồ ăn trước chứ, kẻo người xấu hạ cái gì dược! Cô mau nhả mau nhả!”
Trần A Nam có chút hối hận vì kể chuyện hạ dược này cho Vân Tiểu Nghi, từ sau khi nói ra, ba bữa mỗi ngày, đồ ăn nước uống, nếu không được thông qua sáu giác quan nhạy cảm tinh tế của nàng, A Nam đừng hòng đụng vào. Hoàn toàn là bộ dạng kiểm tra thực phẩm xuất sắc, là người hoàng đế bệ hạ cần kiếm. A Nam hướng Vân Tiểu Nghi gấp đến hoảng mà đỏ hai mắt, biết nàng ta thật tâm lo sợ cho bản thân, không khỏi mềm lòng giải thích.
” Em hoảng cái gì, chuyện hạ dược này nàng ta ( Đinh Vị Mân ) không thể hạ vào đồ ăn này được, hạ vào chỉ sợ cả yến dạ này không ai thoát nổi kể cả nàng, muốn hạ cũng là đợi thời khắc khác nha. Cho nên Tiểu Nghi, có thể ăn. ”
” Thật chứ? ” Vân Tiểu Nghi nhíu chặt mày nghi ngờ, hai mắt đỏ hồng như thỏ, đáng thương hề hề. Sau cái gật đầu chắc chắn của A Nam, nàng ta mới thả lỏng tâm tình, tiếp đến liền cùng cô nương nhà nàng vui vẻ một miếng tới miếng đi, ăn đến thỏa thích.
Trong lúc hai chủ tử các nàng còn ra sức đấu võ chiến đũa va nhau kịch liệt để lấy miếng thịt heo cuối cùng thì bị người khác cắt ngang giữa đường, cũng không phải ai quan trọng, chỉ là mặc dù Trần A Nam bị người cố tình đẩy vào góc khuất nhưng một màn xuất hiện ban nãy quả thật rất oanh tạc nhân tâm, rất nhiều phu nhân bên đám nữ quyến ra sức vây lấy lão phu nhân cũng như Đinh Vị Mân xầm xì hỏi danh tính, là tiểu thư chi kim nhà quyền quý nào, vốn bản thân lão phu nhân là người thích được chú ý nhưng cái cách người người vây quanh vì người khác thế này thật khiến bà ta nuốt không trôi, nếu không phải e ngại bản thân mất mặt trong chính sinh thần của mình, bà ta hận không thể đem Trần A Nam ra nói xấu một cách oanh tạc, nói cho nàng thê thảm đến người người tránh xa. Đinh Vị Mân vốn lúc này phải dựa vào sắc mặt của lão phu nhân mà hành động, biết không thể bôi xấu Trần A Nam ngay tại thời điểm nhạy cảm này, chỉ có thể nén hận nghiến răng, giả bộ yểu điệu dịu dàng nói thân thế Trần A Nam ở rất xa lại phức tạp, không tiện giải bày, còn người khác muốn nghĩ thế nào là chuyện của bọn họ, Đinh Vị Mân thật mong nữ quyến chỗ này nghĩ xấu về A Nam, có vậy mới nâng được giá trị của nàng ta lên.
Còn bên đám nam nhân chính là ngồi không yên, rục rịch di chuyển cái mông, chốc chốc lại ngó tới góc khuất chỗ chậu trúc, hận không thể chạy tới cùng mĩ nhân cười duyên làm quen, nhưng vì bộ mặt gia tộc, chỉ có thể vờ như chạy tới chỗ Dật đại thiếu cùng với Dật Tri huyện đang say đến mơ màng, hỏi tin tức mĩ nhân, Dật Lam Phong có chết cũng không nói danh tính của khanh khanh trong lòng hắn, nếu không phải ban đầu bị lão phu nhân đe dọa, hắn hận không thể gào to giữa đường, kể bậy lên một chuyện tình uyên ước đầy máu chó bị ngăn cách của hắn và Trần A Nam, để Trần A Nam biết được suy nghĩ này của hắn, không đợi nàng khinh bỉ phun nước bọt cũng sẽ có người thay nàng đánh cho hắn thân tàn ma dại, người này là ai xin miễn tiết lộ. Vì vậy đám nam nhân công tử ở chỗ này không moi được tin tức gì của mĩ nhân, lập tức hận trong lòng không dám bày tỏ, chỉ có thể mượn rượu vờ ngâm thơ đối trăng, âm thanh ngâm thơ muốn to có to, chính là muốn người trong góc khuất kia nghe được, hy vọng may mắn được mĩ nhân chú ý.
Mễ Bối.