[Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam - Chương Một Trăm. Nam tử muốn nàng.
- Metruyen
- [Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam
- Chương Một Trăm. Nam tử muốn nàng.
Từ kinh đô Tây Lương di chuyển đến Nghiêng Thành nhanh nhất cũng phải mất mười ba mười bốn ngày cưỡi ngựa. Trong thời gian này, cơn sốt đã sớm lui xuống, Trần A Nam ít hay nhiều khôi phục được sức lực của mình, dung nhan trở nên hồng hào, ngay cả khóe mắt cũng ánh lên vẻ linh động.
Nàng lúc này đang một tay chống cằm nhỏ, dựa vào khung cửa xe ngựa, dõi mắt nhìn muôn vẻ núi non ngoài kia.
Xe ngựa lúc lắc, trong xe có lót nệm êm, thứ gì cần đều không thiếu, hiển nhiên là rất thoải mái. Màn lụa lay động, khẽ phất phơ lên da thịt mịn màng của nàng, nhưng ánh mắt nàng vẫn như trước dõi mắt trông ra cảnh sắc ngoài xe.
Bầu trời Tây Lương lúc này cũng chẳng có vẻ gì đẹp, sắc mây âm u, ẩm ướt, khắp nơi vương đầy vẻ lấp lánh như pha lê sau khi mưa phùn đi qua. Khí trời se se lạnh, gió mang mùi đất nhẹ nhàng lưu chuyển trong không trung, đâu đó để ý kĩ sẽ ngửi thấy một vài hương hoa cỏ dại.
Làn mi khẽ buông, nhẹ nhàng hít thở, cảm thụ không khí, sự di chuyển của cỗ xe xa hoa.
Đinh đang tiếng màn xe ngựa dừng trong chốc lát được vén lên, thân xe khẽ chấn động, sau đó lại lúc lắc di chuyển.
Không khí trong buồng xe dần trở nên chật hẹp, có thêm một đạo hít thở khác, âm trầm, mang theo hương đất từ ngoài đi vào.
Trần A Nam mở lên làn mi như cánh quạt, đáy mắt trống rỗng nhìn nam tử mặt mày ôn nhuận cách nàng không xa, một cái duỗi tay, cũng đủ để hắn kéo nàng vào lòng.
Nhạn Bắc đem hộp gỗ màu đen để trước mặt nàng, khóe môi ôn nhuận, làn tóc bạc khẽ buông, theo gió nhẹ thỉnh thoảng thổi vào khoang xe mà lay động, một bên nửa mặt như quỷ lúc ẩn lúc hiện, tuy nhiên khí chất vẫn như trước cao quý nhưng dịu dàng, hướng nàng khẽ cười, đầy ôn nhu mà cất lời.
”Nàng ngủ cả ngày rồi, có thấy đói không? Nếu cảm thấy ngồi trong đây buồn chán, có thể ra ngoài cưỡi ngựa.”
Trần A Nam đưa tay nhận lấy khăn ướt hắn đưa, chậm rãi lau tay, sau đó đưa tay bốc lên một khối điểm tâm nhỏ, cắn một ngụm, điểm tâm lập tức hóa nước tan chậm trong miệng, đầu lưỡi cảm thụ được hương vị thanh mát, tâm tình lập tức thoải mái.
Nuốt xong một ngụm điểm tâm, đương lúc Nhạn Bắc nghĩ nàng sẽ chỉ im lặng như ngày thường, vốn cũng không để bụng, thấy nàng đưa tay muốn lấy tiếp khối điểm tâm trắng như bạch ngọc trước mắt hắn, tay liền đưa tới, gỡ ra giấy bọc, đặt vào tay nàng.
”Ngựa ngoài kia, ta không cưỡi được.”
Nàng không đưa mắt nhìn dung nhan ngỡ ngàng của người trước mắt, chỉ nhàn nhạt nhận lấy điểm tâm trong tay hắn, sau đó lại một ngụm từ tốn ăn hết.
Nhạn Bắc không nén được sự rung động trong lồng ngực, đưa mắt nhìn dung nhan nàng chăm chú ăn điểm tâm, tâm mềm như được người hòa tan, khóe mắt nhịn không được sủng nịnh mà cất lời.
”Có vài con được thuần hóa, tính tình không giống chiến mã hung hăng, nếu nàng muốn, cứ bảo người dắt chúng nó tới cho nàng.”
Ăn liên tục mấy miếng, đến khi cảm thấy bụng đã lưng chừng, Trần A Nam cầm tới khăn tay lau đi khóe miệng dính bột đường, người dựa vào thành xe, lại chống tay ngẩng người nhìn ra bầu trời âm u ngoài kia, trong xe lập tức lâm vào yên tĩnh.