[Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam - Chương một trăm lẻ hai: Đừng cản ta ăn cơm
- Metruyen
- [Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam
- Chương một trăm lẻ hai: Đừng cản ta ăn cơm
”Vương gia, tới, thiếp kính chàng một ly.”
Âm thanh nữ tử yểu điệu vang lên, ánh lửa bập bùng, bóng người hắt lên trên nền đất yên tĩnh.
Tây Hoàng một thân đỏ rực diễm lệ, thân người mềm mại dựa vào cánh tay của nam nhân bên cạnh, trên tay cầm ly bạc chạm vào ly vàng trên tay y. Âm thanh miệng ly chạm nhau vang lên thanh thúy, hương rượu nồng nàn lượn lờ, xung quanh bốn phương tám hướng quân lính bảo hộ kĩ càng, hai hàng nha hoàn thái giám theo hầu đứng cung kính chờ đợi chỉ thị của chủ tử.
Nhạn Bắc một ánh nhìn cũng không rơi trên người của Tây Hoàng, y chỉ yên lặng ngồi đó, đáy mắt trầm tĩnh nhìn về phía nữ tử ngồi đối diện bọn họ.
Nàng tóc nhung mềm mại vấn lên gọn gàng, một thân tử y bồng bềnh, từng nếp y phục thêu hoa anh đào nở rợp, ngồi trên thảm nhung, lưng tựa vào gối mềm, dung nhan dưới ảnh lửa bập bùng càng trở nên ngọt ngào đến động lòng người.
Mỹ nhân như hoa, yên lặng ngồi ngoan ở đó, từng ngụm từng ngụm nhỏ đem đồ ăn tiến tới vào bụng.
Trần A Nam nuốt xuống bánh phủ đường vào bụng, hương vị ngọt ngọt thanh thanh còn đọng lại nơi cuống họng, không khỏi cảm thấy thỏa mãn, khóe miệng dính bột đường, lập tức không suy nghĩ đưa lưỡi non mềm ra liếm liếm, hành động này đúng lúc lọt vào đáy mắt vốn luôn để ở trên người nàng của Nhạn Bắc, lập tức âm u đi không ít.
Nhạn Bắc đẩy Tây Hoàng còn đang không có xương sống bên người ra, không nói tiếng nào di chuyển đến bên cạnh nữ tử trước mặt.
Từ lúc tiến vào dùng thiện, nhớ lại khoảng khắc hắn vươn tay ngoắc nàng lại bên mình, người này lại chọn vẻ không nhìn thấy, tự mình chạy ra vị trí đối diện hắn mà ngồi, Tây Hoàng khi ấy còn cực kì hài lòng mặt mày như hoa, vui vẻ tiến tới ngồi vây lấy hắn.
Vốn tâm tình còn rất xấu, bực bội nàng không biết điều như vậy, liền trầm mặt ngồi yên ở đó thưởng rượu, cũng cố ý không cất lời để ý đến nàng, cốt chỉ muốn dỗi cho nàng xem.
Nhưng đổi lại thất vọng cho hắn rồi, Trần A Nam hoàn toàn vô tâm vô phế, cố tình chọc tức hắn, ngồi đó ăn đến thỏa mãn, mặt mũi cong cong, dưới ánh lửa bập bùng còn tỏa ra sắc hương đến động lòng người, kể cả cảnh Tây Hoàng cùng hắn mập mờ trước mắt cũng không để vào mắt mà thảo thích ăn rồi uống, thậm chí còn ngoắc ngoắc tiểu nha hoàn phía sau, sai người đến cắt thịt dê nướng cho nàng ăn nữa chứ.
Đến lúc này Nhạn Bắc quả thật không nhịn được nữa liền đẩy Tây Hoàng ra, sải chân tiến tới, thầm giận dỗi, hận không thể đưa tay nắm lấy tim nàng, nhìn xem rốt cuộc là làm từ sắt hay đá, dù gì hắn cũng là sư phụ nàng, không phải khi xưa đối với chuyện sư mẫu, nàng rất nghiêm khắc tìm hiểu thay hắn hay sao?
Nghĩ là làm, Tây Hoàng ngồi đó dung nhan trắng bệch run rẩy nhìn nam nhân kia đưa tay kéo nữ tử diễm lệ đó vào lòng.
Trần A Nam còn đang ăn đến hớn hở vui vẻ đột nhiên bị người bắt lấy, sau đó chưa kịp định hình đã bị va chạm lồng ngực cứng rắn, hơi thở nam nhân ùa tới, không khỏi muốn nghẹn đồ ăn, tức giận bùng phát đánh vào người hắn, hai mắt trợn trừng, không hình tượng mắng lên.