[Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam - Chương Chín Mươi: Trưởng tử năm xưa
- Metruyen
- [Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam
- Chương Chín Mươi: Trưởng tử năm xưa
Những người còn lại lập tức đầu cúi càng thấp, không dám thở mạnh.
Cả một đình uyển cứ như thế lâm vào yên tĩnh.
Nhạn Bắc dường như không để tia lạnh lùng của A Nam vào lòng, chỉ thấy hắn dịu dàng vuốt ve bàn tay của nàng, hạ mi mắt, khóe môi khẽ cong, ôn nhuận mà cất lời.
”Nàng vẫn như vậy, chỉ khiến bổn Vương lo âu mà thôi.”
Mấy ngày không gặp, lòng đã sớm nóng như lửa đốt, nay được trông thấy người, chỉ muốn thủ thỉ ra hết tâm tư.
Nhưng một nụ cười châm chọc của nàng, thành công khiến cho hắn nghẹn lời, chỉ biết đau lòng mím môi.
Trần A Nam nhịn không được cười xùy ra tiếng, vừa cảm thấy châm chọc, lại cảm thấy tức giận.
Nam nhân này, là một cái gai đối với nàng, giày vò tâm hồn của A Nam, khiến cho nàng cảm thấy rất nực cười.
Nàng nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong lên thập phần xinh đẹp, từ tốn đứng dậy, ngẩng cao đầu chăm chú nhìn dung nhan nửa họa nửa yêu của hắn. Bàn tay thoát khỏi cái nắm dịu dàng của y, đặt tại trước ngực, cảm thụ nhịp đập mỏng manh của người trước mắt. Nàng cười xùy, tiếng cười đinh đang đi vào lòng của nam nhân. Hắn đáy mắt như tỉnh như say, chỉ chăm chú nhìn bóng người trong lòng.
Trần A Nam đáy mắt là một mảng mờ mịt, dường như nhớ lại những kí ức, lại như không tìm thấy được lối đi thật sự.
Nàng nghiêng đầu, yếu ớt thì thào mà nói.
”Ngươi vẫn như vậy, luôn mặc cho ta tùy hứng.”
Dứt lời, lập tức động tay, một cái đẩy tay, Nhiếp Chính Vương cao quý của Tây Lương lập tức ngã xuống mặt hồ ngoài kia.
Hành động này kinh động đến mọi người xung quanh, bọn họ khiếp sợ, lập tức hô to hộ giá, các thái giám, nô tì, đua nhau gọi người cứu giúp, có kẻ hoảng loạn kêu to, có kẻ nhanh chóng nhảy xuống dưới hồ với mực nước sâu thăm thẳm.
Cảnh tượng hỗn loạn, Trần A Nam dung nhan lạnh như chìm vào sương mù, hạ mắt chăm chú nhìn mặt nước sóng sánh.
Đáy mắt là một mảng hàn băng, nàng bình thản nhìn Nhạn Bắc được người đưa lên bờ hồ, bình thản nhìn hắn được người người vây quanh, bình thản đón nhận cái nhìn mờ mịt cùng bờ môi mím chặt của y.
”Hạ lệnh đi.”
Xử phạt đi, mạo phạm tính mạng của một Vương gia cao quý.
Nào, hãy mau chóng hạ lệnh, buông lời như một vị vương giả, xử tử kẻ đã chạm tới uy quyền của ngươi đi.
Trần A Nam hai mắt đỏ bừng, trừng lớn nhìn dung nhan của Nhạn Bắc, nàng gầm lên.
Như một kẻ điên, một người mệt mỏi với trò đùa này.
Y mím môi, một lúc sau, chỉ khẽ cong khóe môi, nhàn nhạt mà bảo.
”Không.”
Trần A Nam cả người thả lỏng, đáy mắt là sự mù mịt.
Nàng quay đầu, bỏ lại tất cả mọi người, từ tốn, lại cao quý, bước về phía tẩm điện.
Cánh cửa đóng lại, khép lại bóng lưng như tùng của A Nam, bỏ lại ánh nhìn đầy đủ xúc cảm của Nhạn Bắc.