[Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam - Chương chín mươi chín. Xuất phát
- Metruyen
- [Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam
- Chương chín mươi chín. Xuất phát
Trần A Nam cảm thấy cả người dường như hóa thành một vũng nước, tứ chi bất lực, đại não từng hồi từng hồi đau nhức, nhận thức mơ hồ, hai mí mặt nặng trĩu dán vào nhau, cơn choáng váng cứ thế đánh tới từng chập, bên tai vô số âm thanh xầm xì, nàng muốn mở mắt lên để mà nhìn thử, là âm thanh gì, là tiếng nói của ai, rốt cuộc nàng đang ở đâu, tuy nhiên dù có muốn thế nào, cũng không thể mở lên mí mắt dính vào nhau, cả cơ thể mệt mỏi vô cùng, như có một dòng nước nhỏ chạy xuôi chạy tới, mỗi một nơi nó đi, khiến cho ý thức nàng tan rã và vô lực.
Khẽ hé mở miệng, muốn rên rỉ gọi ai đó, tới cứu nàng, đại não lập tức nhói lên một hồi đau đớn, ánh sáng trong tiềm thức mất đi, nàng lập tức lâm vào giấc ngủ mơ màng.
Bầu trời âm u ngoài kia vẫn đổ mưa, gió lớn lay động nhánh cây xào xạc, cả nội điện dường như đều được thắp đuốc sáng bừng, người chạy người đi, thái giám nha hoàn, ai nấy bận rộn đến mặt mũi trắng bệch.
Thân ảnh vận long bào đứng thẳng trước cửa sổ, ngẩng cao đầu trông về bầu trời âm u trên kia, tóc trắng lay động, lộ ra dung nhan kì lạ, nửa bên sẹo ngang sẹo dọc chằn chịt, bên kia lại anh tuấn động lòng người.
Y thẳng lưng đứng đấy, hai tay chắp lại sau lưng, long bào lay động, đôi con ngươi như mực nước biển sâu hun hút âm trầm, khiến người khác e dè sợ hãi.
Đột nhiên từ bên trong nội điện khẽ vang lên một đạo âm thanh.
Không lớn, chỉ là tiếng hừ hừ nho nhỏ phát ra, mang một chút khó chịu, lại như rất khổ sở nhưng yên bình.
Tiếng rên rỉ nho nhỏ vô thức ấy, thành công kéo về lí trí của người nam nhân đứng ở bệ cửa sổ đằng kia.
Y vươn tay đóng lại cánh cửa, sau đó lập tức xoay người tiến vào tẩm điện.
Vươn tay vén lên màn lụa mỏng, hai nha hoàn đứng nghiêm chỉnh trước giường nệm trông thấy người tiến vào, lập tức cung kính hạ người, nam nhân dường như không để ý đến bọn họ, một bước nhanh chóng đi qua, vội vàng tiến tới gần giường nệm.
Vén lên màn lụa được buông xuống, lộ ra thân ảnh nhỏ bé nằm trên nệm gấm, tóc đen như lụa cẩm vân xõa bung trên nệm gấm đỏ thuần, trung y bạch ngọc ôm lấy thân thể yêu kiều nho nhắn, dung nhan như phù dung nở rộ trong sương sớm, vì nhiễm phong hàn mà gò má khẽ ửng hồng, vầng trán lấm thấm những mảng mồ hôi mỏng, bờ môi khô hé mở, thầm thì hít thở, chốc chốc lại run rẩy, phát ra tiếng hừ hừ mơ hồ khó chịu cùng cực.
Đáy mắt âm trầm của nam nhân lập tức nhuốm một mảng ôn nhu, y đưa tay ôm lấy thân người nhỏ bé của nàng, cũng không quản y phục sạch sẽ cao quý của mình, đem gấu áo của long bào, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi đọng trên vầng trán bóng loãn này.
Cảm thụ thân nhiệt nóng bừng bừng của tiểu nữ tử, lại có nét khổ sở trên dung nhan của nàng, như một vết cứa vào lòng ngực hắn, khiến nam nhân cảm thấy dường như cũng khổ sở theo nàng.
”Đã cho nàng uống thuốc chưa?”
Âm thanh nam nhân trầm khàn, ôm lấy thân thể thiếu nữ, để nàng nằm thoải mái trong ngực mình, chốc chốc lại lau đi mồ hôi mỏng trên trán nàng, nhìn nàng khó chịu, hắn không khỏi nhăn lại mày kiếm mà hỏi.