[Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam - Chương bảy mươi mốt: Nghi ngờ
- Metruyen
- [Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam
- Chương bảy mươi mốt: Nghi ngờ
Ở mỗi góc thư phòng dường như đều được đốt lò sưởi cháy bập bùng, kể cả đèn cày đều được thắp sáng lên mặc dù hiện tại là ban ngày, cả căn phòng mặc dù buông rèm ngăn cách với cảnh vật bên ngoài, tuy nhiên vẫn sáng bừng rõ ràng.
Hoắc Phẩm Ngôn có thể cảm nhận được hơi ấm áp loan tỏa từ lò sưởi khắp phía, thậm chí ngồi trong căn phòng này, thân nhiệt hắn còn cảm thấy một vài hơi nhiệt, cho nên mới thoải mái cởi bỏ áo khoác bên ngoài.
Trên mặt bàn có đặt một lò lư hương được chạm khắc tỉ mỉ, từng đợt hương được đốt lên phả ra hơi ấm cùng làn khói lườn lờ, mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng, có tác dụng an thần, Hoắc Phẩm Ngôn xuyên qua làn khói trắng lượn lờ nhìn tam đương gia Lệ Hoằng phía đối diện, mặc dù trong phòng đã rất ấm áp nhưng người này ngoại trừ để lộ khuôn mặt lãnh đạm của mình, còn lại đều quấn một tầng áo khoác lông chặt chẽ, thậm chí trong tay còn ôm túi sưởi ấm áp khác vừa được nha hoàn đưa tới, trước mặt còn đặt một tách trà nóng hầm hập bốc lên khói, không khỏi khiến hắn khóe mắt khẽ giựt giựt, tiểu nương tử bảo hắn người này sợ lạnh, xem ra trình độ sợ lạnh này chỉ sợ đã vượt qua khỏi nhận thức bình thường của nhân sinh.
Hoắc Phẩm Ngôn không tiếng động nhìn nha hoàn từng chút từng chút một cẩn thận đưa trà lên miệng hầu hạ tam đương gia người kia uống trà xuống.
Hoắc Phẩm Ngôn ”………….”
Sau khi tam đương gia Lệ Hoằng thỏa mãn với độ ấm trong bụng, mới có tinh thần nhớ ra trước mắt còn có người, lúc này mới khụ một tiếng cất lời.
”Thất lễ rồi.”
”Không sao, cứ tự nhiên như nhà mình đi.” Hoắc Phẩm Ngôn theo thường lệ thuận miệng trả lời.
Lệ Hoằng:”…………..”
Này vốn là nhà hắn có được hay không…
Không hổ là người trong giới thương nhân, tam đương gia Lệ Hoằng lập tức lấy lại khí thế, nhẹ nhàng sai sử nha hoàn đem thêm trà lên, lần này đương nhiên là không quên ‘đạo đãi khách’, Hoắc Phẩm Ngôn đương nhiên có một phần.
Trà vừa được đem lên, tam đương gia Lệ Hoằng lập tức không vòng vo đi thẳng vào vấn đề.
”Có thể nói rõ rồi.”
Sau đó lại thấy Hoắc Phẩm Ngôn đối diện nhàn hạ từ tốn, tam đương gia Lệ Hoằng nhìn người này từ từ dùng trà, lại từ từ thưởng điểm tâm, sau đó tiếp tục từ từ đánh giá lư hương đang được đốt, hoàn toàn không vội vàng cùng hắn kể chuyện, bộ dạng thưởng thức kia thật khiến người ta nhầm lẫn hắn (Hoắc Phẩm Ngôn) là chủ, còn khách chính là kẻ đang quấn mười tầng áo bông này đây…
”Khụ.” Tam đương gia Lệ Hoằng khẽ nhắc nhở.
Sau đó đổi lấy ánh mắt không hài lòng của người đối diện, dường như xen vào lúc hắn thưởng thức lư hương là một tội lỗi tày trời khó dung vậy…
Hoắc Phẩm Ngôn mắt thấy tam đương gia Lệ Hoằng chuẩn bị nóng nảy, mới không đành lòng buông tha cấu tạo tỉ mỉ của lư hương, sau đó nhàn nhạt nhìn đám nha hoàn xung quanh, tam đương gia Lệ Hoằng lập tức hiểu rõ, liền phất tay cho người lui xuống.