[Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam - Chương bảy mươi lăm: Bị mời vào hoàng cung
- Metruyen
- [Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam
- Chương bảy mươi lăm: Bị mời vào hoàng cung
Trên hành lang đông đúc hạ nhân lui tới, tay chân lanh lẹ làm việc không ngừng, cũng như bao ngày bình thường bọn họ đều cố gắng làm việc, công việc mỗi người mỗi khác, bên cạnh còn có trưởng đầu giám sát, muốn tìm một kẻ lười biếng cũng khó khăn. Đối với đám hạ nhân được huấn luyện nghiêm khắc như bọn họ, sáng đến tối chỉ biết công việc, ngay cả chuyện chủ tử rời đi hay lui tới cũng không phải thứ bọn họ nên quan tâm, cho nên việc tam đương gia Lệ Hoằng chuẩn bị rời đi cũng không ai đưa tiễn là bình thường, có đi cũng bị hắn đuổi về làm việc.
Trưởng đầu hai mắt trợn to như mắt cú đêm, quan sát những nha hoàn xung quanh, hận không thể móc ra một lỗi sai mà sử phạt, nhìn bọn nha hoàn tay chân thăn thoắt làm việc, ngay cả một hạt cát cũng không có, trưởng đầu không khỏi cảm thấy buồn bực, cảm thấy nha hoàn thời nay thật không như xưa, ngày xưa trưởng đầu ở phủ gia khác quản lý, một cái liếc mắt bắt được mười đứa làm biếng, từ khi tới chỗ này lại khiến người ta tổn thương sâu sắc, cảm thấy mình thật vô dụng…
Đang lúc trưởng đầu còn đang u sầu thì chợt thấy từ dưới bậc thang có một nha hoàn áo xanh lén lén lút lút nhìn cái hầu bao, chốc chốc lại thần kinh cười hớn hở, hai mắt trưởng đầu lập tức lập lòe tia hưng phấn, xắn tay áo hùng hổ vọt tới, nhanh tay bắt lấy cái nha đầu lén lút này, mặt mày hớn hở mắng lên.
”Bắt được ngươi trộm làm biếng rồi nhé xú nha đầu!”
Nha đầu áo xanh vốn còn đang thỏa mãn sờ hầu bao, đột nhiên bị người bắt lấy, quay sang nhìn thấy trưởng đầu thì lập tức trợn mắt giật bắn người, thầm la hét xui xẻo rồi!
”Trưởng trưởng đầu hiểu lầm a”
”Hiểu lầm cái rắm! Ngươi trốn dưới chân cầu thang lén lén lút lút, không phải trộm lười thì là gì?”
Trưởng đầu hớn hở muốn chết, nào để cho nha đầu này hoa tay múa chân biện giải, lập tức xách cổ áo nàng ta lên, một đường bừng bừng nhiệt huyết muốn nộp lên cho quản gia, thể hiện rằng bổn trưởng đầu ta đây không phải kẻ vô dụng!
Đương lúc một người kéo một người sống chết ôm cột khóc rống thì tam đương gia Lệ Hoằng từ đằng xa đi tới nhìn thấy, quản gia bên cạnh thấy mặt mũi hắn âm u, lập tức giật mình quát một tiếng.
”Hai người các ngươi đang làm cái gì? Không thấy tam gia đi tới hay sao!”
”Tam tam gia?!”
Một tiếng quát của quản gia khiến hai người lập tức sợ hãi đến giật bắn, quay lại nhìn thấy sắc mặt chủ tử âm u thì rụp một tiếng quỳ xuống, Lệ Hoằng hừ một tiếng, lạnh giọng hỏi.
”Bổn gia bỏ bạc để đem các người tới chỗ này nô đùa sao?”
”Tam gia oan cho nô tài! Nô tài chỗ này quan sát thấy nha đầu này trộm lười dưới chân cầu, mới muốn đem người tới cho quản gia xử lý, dù gì chức vụ của nô tài cũng là giám sát, nô tài có mười lá gan cũng không dám không yên phận làm việc!”
Trang đầu bao năm làm công việc này vốn đã một thân kinh nghiệm, lập tức không hoảng mà trình bày rõ ràng, nha hoàn áo xanh bên cạnh thì thảm hơn, chính là mặt mày trắng bệch, thầm mắng trưởng đầu không có nhân tình!