[Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam - Chương bảy mươi bảy: Nhiếp Chính Vương.
- Metruyen
- [Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam
- Chương bảy mươi bảy: Nhiếp Chính Vương.
Trang phục ở Tây Lương dường như không có gì khác biệt so với Đại Tấn, chỉ là màu sắc có phần nổi bật. Trần A Nam có chút ngỡ ngàng nhìn bản thân một đồ đỏ rực trong gương đồng, từ trước đến nay nàng vốn không đòi hỏi quá nhiều về y phục, tâm hồn lại có chút đặc thù không giống các thiếu nữ khác thích diện đồ sặc sỡ, có lẽ do linh hồn đã trải qua mấy đời luân chuyển cho nên chỉ ưa mặc lên những bộ y phục trang nhã, không nổi bật.
Cho nên khi lần nữa mặc vào y phục đỏ như huyết thế này, A Nam không khỏi có chút hoang mang cùng không quen.
Đặc biệt ở Tây Lương khác với Đại Tấn ở chỗ bọn họ cởi mở hơn, nữ nhân Tây Lương không thịnh đem thắt lưng, bọn họ mặc áo ngắn cùng váy dài, đôi khi chuyển động chỉ sợ phần da thịt đều bị nhìn thấy. Giống như bộ y phục trên người nàng lúc này, chỉ cần khẽ xoay người cũng khiến người khác thấy được vòng eo trắng ngần nhỏ tựa nắm tay ấy.
”Trần tiểu thư thật sự xinh đẹp!”
Đám nha hoàn đứng xung quanh hầu hạ nhịn không được rù rì cất tiếng khen ngợi, bọn họ bao năm nhìn mặt chủ tử nói chuyện đã thành thói quen, nhưng thật lòng khen ngợi như A Nam thì lại rất hiếm. Trần A Nam không giống với nữ tử Tây Lương bọn họ cao gầy, nàng dáng người cân đối lại thon thả yểu điệu, dung nhan khuynh thành độc nhất, đứng giữa đám người liền như phượng giữa bầy hạc. Có những kẻ cố gắng cả đời để trở nên xinh đẹp, tuy nhiên lại có những người chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đủ thu hút người khác.
Trần A Nam nghe những câu khen ngợi ầm ĩ của đám nha hoàn, ngay cả bình thường vốn lãnh đạm cũng không nhịn được đỏ bừng gò má, lại đưa mắt nhìn lại gương đồng, mày liễu nàng khẽ nhăn, chất giọng trong vắt ấp úng hỏi.
”Còn bộ khác không ta muốn thay… trang phục thế này có lẽ không ổn?”
”Tiểu thư, người đã đổi sáu lần rồi, bộ này kín đáo nhất mà hoàng cung có đấy ạ.”
Trần A Nam:…………..
Kín đáo? Con mẹ nó các cô chỉ cho ta xem kín ở chỗ nào?
Trần A Nam đỡ lấy mi tâm, nếu không phải Tây Hoàng nói bóng gió chuyện muốn nàng bận y phục của Tây Lương thể hiện sự giao hảo giữa hai quốc gia, nàng đã sớm quăng đám trang phục ngứa mắt này đi rồi.
”Các em đi lấy thắt lưng lại đây đi.”
Đợi một lúc không thấy ai trả lời, Trần A Nam lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện đám nha hoàn đã lui ra từ lúc nào, cả căn phòng rộng lớn hiện chỉ còn mỗi mình nàng, không khỏi cảnh giác híp lại đôi mắt châu ngọc, lần nữa thử kêu người vẫn không có ai đáp lại.
Trần A Nam lâm vào trầm tư, bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần lần mắt cá chân, thân người khẽ động, thanh chủy thủ xé gió lao tới cắm thẳng vào phía sau tấm bình phong, màn lụa trong phòng lay chuyển, mũi tên chủy thủ chôn sâu lay động phát ra âm thanh lạnh lẽo, bên cạnh Trần A Nam đã xuất hiện bóng người, tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt.
Cổ tay bị người chặn lại, vòng eo nhỏ nhắn bị hắn ôm lấy, Trần A Nam hoàn toàn bị khống chế khó có thể hạ độc thủ. Sau lưng là lồng ngực xa lạ của nam nhân, Trần A Nam dung nhan lạnh như sương sớm, đáy mắt châu ngọc ánh lên sắc lửa phẫn nộ, gồng mình muốn tránh khỏi thế kiềm kẹp, nghiến răng khẽ gầm.