[Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam - Chương ba mươi tám: Tâm lý vặn vẹo.
- Metruyen
- [Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam
- Chương ba mươi tám: Tâm lý vặn vẹo.
Trở về Nguyệt ốc, Trần A Nam dựa theo trí nhớ tự mình đưa Vân Tiểu Nghi sống chết sống dở đi vào tẩm phòng kiếp trước của nàng. Nhìn một lượt xung quanh, quả nhiên cảnh vật vẫn tựa hệt trước đây, có khác cũng chỉ là thân phận chủ nhân hiện tại. Ngày ấy A Nam bước vào Nguyệt ốc với thân phận nửa đương gia chủ mẫu, hôm nay trời đổi sao dời, nàng cao lắm cũng chỉ là một khách quý của bọn họ.
Kiếp trước dù gả cho Dật Lam Phong làm thiếp nhưng vì Trần A Nam vốn trời sinh thông minh, quản lý gia phủ, tính toán sổ sách, cầm kì thư họa, tất cả đều có thể học nhanh chóng, ngay cả lúc tác phong làm việc cũng cực kì linh hoạt, dù không thể tự tin so với người khác giới thiệu bản thân là đệ nhất kì nữ nhưng tự xưng thứ nhị kì nữ vẫn không có vấn đề. Lão phu nhân năm đó nhìn ra điểm này của Trần A Nam, dù không ưa thích nàng nhưng vẫn cho nàng tới bên người, phụ trách một nửa công việc quản lý của bà ta, nói là một nửa, nhưng sự thực đều một tay A Nam làm, thành quả cùng những thứ khác, lão phu nhân tự ra mặt nhận. Cho nên kiếp trước sau khi A Nam vào Dật phủ được một năm, các cửa hàng của Dật phủ xem như phát triển một cách đáng sợ, dẫn đến tiền đồ họ Dật sáng láng vô hạn, người ngoài nhìn vào hết lời ca ngợi lão phu nhân cao tay trí tuệ, chủ mẫu đương gia thế này, ai cũng hận không thể có một người, sự thật thế nào cũng chỉ có người trong phủ biết. Nhưng dưới uy hiếp của lão phu nhân, ai dám thay một thiếp thất không được yêu sủng như A Nam lên tiếng?
Lại nói Trần A Nam đời đó ngu xuẩn, tự mình làm không công cho người ta, ngay cả một sắc mặt tôt cũng không được đem cho, thử hỏi với trí thông minh trái ngược với nhận thức cuộc sống của nàng, nếu không phải người viết truyện quá ngứa mắt cho nàng thêm chút tỉnh táo cùng sống lại, Trần A Nam cũng sẽ tự bản thân cắn lưỡi chết đi cho rồi.
Mơ màng nhớ lại chuyện xưa ngu xuẩn, cuối cùng Trần A Nam cũng có thể đem Vân Tiểu Nghi còn đang nước mắt hai hàng, nước mũi bốn dòng đặt xuống nệm êm trong tẩm phòng của Nguyệt ốc.
Vân Tiểu Nghi lập tức kinh hãi muốn ngồi dậy, nhưng là bị hai tay của A Nam kiềm lại, không khỏi khó xử hấp tấp nói.
” Cô nương cho em xuống, em không thể nằm trên giường của cô nương được, như vậy không phép tắc….”
” Cũng không phải giường của ta, biệt viện này để ta tới làm khách, tạm thời cô nương ta đây chính là phép tắc, em ngại cái gì? ”
Vân Tiểu Nghi khẽ cắn môi, nhưng là càng cử động, vết thương càng đau đến hít thở thật mạnh, không khỏi hừ hừ ra tiếng. Trần A Nam thấy nàng ta đau đến mặt mũi trắng bệch, lúc này mới cẩn thận xem xét từng nơi trên người nàng, lại thấy người trước mắt muốn vẫy vùng liền nhè nhẹ nói một câu.
” Để ta xem một chút, bên ngoài hỗn loạn như vậy, hiện tại không thể thay em gọi đại phu. ”
Dứt lời liền đưa cánh tay gầy như que củi của Vân Tiểu Nghi xem qua, lại sờ khớp xương vài lần, thấy không dị dạng cũng không khiến nàng ta đau đến trợn mắt, liền âm thầm thở ra. Xem như chỉ bị trầy xước bên ngoài da, may mắn không bị gãy xương, ánh mắt A Nam khẽ lia tới bụng của Vân Tiểu Nghi, tay búp măng thon dài khẽ ấn ấn vài chỗ, liên tục hỏi.