[Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam - Chương ba mươi bảy: Âm mưu bất thành ( Ngũ )
- Metruyen
- [Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam
- Chương ba mươi bảy: Âm mưu bất thành ( Ngũ )
Đối với câu trả lời của nàng ta, A Nam vẫn như trước bình thản mà nhìn, nàng lưng thẳng cao gầy, không quản mọi chuyện xung quanh, ngay cả Yến Liễu Đào mắng chửi nước bọt tung bay cũng không thèm để ý, chỉ có đôi con ngươi đen như vực sâu vạn trượng khẽ quan sát nha hoàn đang cúi người, đầu cũng như muốn gục xuống đất, ánh nhìn như đang nhìn một con kiến hôi vô tình bò ngang, không khỏi khiến nàng ta hai tay giấu dưới áo run bần bật.
Trần A Nam âm thanh như chuông bạc, không lạnh không nóng, nhàn nhạt mở lời.
” Người tới đem y phục của bổn cô nương đi là một nha đầu gọi Vân Tiểu Nghi, nàng ta bên gò má có một vết bớt, mới đến Dật phủ cách đây một tháng, đại thiếu gia có thể cho người tới phòng quản sự lấy danh sách hạ nhân kiểm chứng. “
Còn chưa đợi Dật Lam Phong có phản ứng kêu người đi, Trần A Nam liền mở môi hồng như cánh sen nói tiếp.
” Bổn cô nương nếu nhớ không sai, Dật phủ có một bảng gia pháp, trong bảng gia pháp có một điều khoản nhỏ của gia quy, hàm là nô tài tới thu gom y phục của chủ tử đem đi đều phải lưu lại một tờ giấy chứng thực đồ dùng thế nào kèm với dấu vân tay của bản thân, trả đồ đổi giấy lấy bạc, tờ giấy đấy, ta còn giữ. “
Mọi người xung quanh lập tức ồ lên rõ ràng. Yến Liễu Đào tất nhiên nghẹn họng kinh hãi nhìn A Nam. Còn Đinh Vị Mân vốn đã thất sắc nay dung nhan xem như trắng bệch.
Trần A Nam không dấu vết trào phúng nhìn qua Đinh Vị Mân, sở dĩ lỗ hỏng này xuất hiện là do nàng ta chưa bước chân vào Dật phủ làm chủ mẫu đương gia, gia pháp kia nội dung rất nhiều, hầu hết viết đầy ba quyển sách, đa số nữ nhân gả cho Dật phủ cũng không có người quan tâm đi đọc hết gia quy, duy chỉ có mỗi Trần A Nam đời trước xem như khác người, một lòng muốn làm trọn một hiền dâu, lập tức xem đủ ba quyển gia quy, ngay cả một hạt cát cũng không để lọt. Gia quy càng nhiều, thực thi càng lỏng lẻo, tới thời của Dật Tri huyện lão gia, việc hạ nhân ghi giấy kiểm chứng tình trạng đầy đủ hay thiếu của đồ vật hầu như được bỏ qua một bên, Dật phủ cũng không như hồi xưa mới lập nghiệp mà nghiêm khắc, tiền bạc bọn họ càng không thiếu, huống chi vài ba bộ y phục? Mỗi tháng y phục mới được đem tới như nước uống mỗi ngày, nhiều đến không đếm được, nếu có hạ nhân lén ăn trộm đem đi bán cũng chẳng ai rảnh đi truy xét.
Cho nên khi Trần A Nam nói đến điều lệ đấy, Dật Lam Phong chính là cả kinh nhìn nàng, hắn mơ hồ nhớ tới thuở nhỏ lúc còn lão bà bà, vẫn có chuyện ghi giấy chứng nhận, đến đời nương hắn xem như biến mất như sương gặp nắng, đã lâu không dùng, hắn dường như không nghĩ tới.
Dật Lam Phong kinh ngạc, tra nam nhân không bình thường để suy nghĩ đến vấn đề nguyên nhân từ đâu mà một cô nương chưa gả vào Dật phủ như nàng biết rõ gia quy của Dật gia, hắn nghĩ tới suy lui, tự mình ảo tưởng, ánh mắt nhìn Trần A Nam lập tức nóng bỏng khác thường.
Trần A Nam cảm nhận được, không khỏi chán ghét mà nhăn mặt não nề 囧 , nếu không phải e sợ hạ nhân tạp vụ đem đồ nàng đi bán kiếm bạc như ngày trước, nàng cũng không nghĩ tới cách đó với Vân Tiểu Nghi.
Không sợ sự việc chưa loạn, chỉ sợ mọi chuyện không đủ loạn, Trần A Nam lập tức dưới ánh nhìn của mọi người, đem tờ giấy mỏng gần cánh ve trong ngực đi ra, giấy trắng bị kẹp bởi hai ngón tay búp măng thon dài trắng như bạch ngọc, nam nhân xung quanh đồng tâm khẽ nuốt một ngụm nước miệng dập hỏa.