(Tạm Drop) [Đam Mỹ-Edit] Hệ Thống Công Lược Những Người Vợ Dâm Đãng - Công lược lão sư (2)
- Metruyen
- (Tạm Drop) [Đam Mỹ-Edit] Hệ Thống Công Lược Những Người Vợ Dâm Đãng
- Công lược lão sư (2)
Phương Nhã Lam hôm nay tới trong thôn, là bởi vì học sinh của y đã hơn nửa tháng không có đi học, nghe nói là bị bệnh. Y muốn tới đây nhìn một cái, không nghĩ tới trên đường sẽ gặp phải Dương Sơn đã lâu không gặp, nghĩ đến Dương Sơn rõ ràng không có việc làm cứ chơi bời lêu lổng liền nhịn không được mà cau mày. Xem ra lúc trước thật là cần phải đến bái phỏng nhà Dương Sơn một chút, để cho hắn tiếp tục đi học, nếu như hắn kiên trì học hết, phỏng chừng hiện tại cũng sẽ có tiền đồ hơn.
Phương Nhã Lam tuy rằng nghiêm túc, nhưng là một người đặc biệt có ý thức trách nhiệm, hy vọng có thể thấy bản thân đã dạy mỗi một đệ tử cũng có thể có tốt tương lai, đây thật ra là rất khó được hảo lão sư, thế nhưng y một mực thờ phụng nguyên tắc “Nghiêm sư xuất cao đồ“(1), lại làm cho rất nhiều ý chí không kiên định học sinh giữa đường lựa chọn buông tha, hắn chỉ có thể tận lực tranh thủ, lại làm không được tận thiện tận mỹ.
Thực ra y đối chuyện bỏ học của Dương Sơn có chút tiếc nuối, còn có chút hổ thẹn không thể nói ra miệng. Lúc đó Dương Sơn muốn bỏ học, y vốn nên đi khuyên cha mẹ hắn. Nhưng vừa lúc khi đó y mới vừa mất đi trượng phu, tâm tình hậm hực, khi học sinh không nghe lời muốn bỏ học, trong lòng y thậm chí là thở phào nhẹ nhõm, liền tìm cho mình lý do không có đi khuyên giải. Đây cũng là chuyện mà y áy náy không thể tiêu tan, Dương Sơn không biết.
Nếu không… Trở về thì ở trấn trên giúp hắn hỏi thăm một chút, nhìn xem có công việc gì tốt không, liền giới thiệu cho hắn đi làm đi, bản thân làm lão sư, dễ dàng tìm được công việc tốt.
Phương Nhã Lam đi thăm học sinh bị bệnh xong rồi, lúc về vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ, kết quả nghĩ rất nhập tâm, thời điểm bị bao tải chùm lên đầu mới phản ứng, bất quá đã chậm, trước mắt y tối sầm, gáy đau xót, liền mất đi ý thức.
Khi y lần thứ hai tỉnh lại, phát hiện trước mắt vẫn là một mảnh đen nhánh, tựa hồ bị một sợi dây vải buộc vào mắt, hắn muốn đưa tay đem dây buộc mắt tháo lấy xuống, lại phát hiện tay của mình bị trói ở tại cái ghế tay vịn, y giật giật chân, phát hiện chân cũng bị trói lại, y nhất thời hiểu ra, bản thân đây là bị người bắt cóc!
“Ai!” Y cảm giác được trong phòng này có người, Vì vậy nghiêm nghị quát, “Buông! Ngươi là ai? Muốn làm cái gì?”
Dương Sơn xác thực ngồi ở bên cạnh cạnh y, thấy y tỉnh, dùng ngữ điệu âm dương quái khí (2) cười dâm đãng nói, “Ta là ai? Hắc hắc, ta đương nhiên là người lập tức sẽ thao ngươi!”
Phương Nhã Lam cả kinh, trong lòng rốt cục bắt đầu có điểm sợ, y trước đây cũng đã gặp qua một ít kẻ thèm nhỏ dãi dung mạo y, mà người có mưu đồ bất chính đối với y, thì nhiều vô số, y nhờ một cây tiểu đao tùy thân mang theo mới có thể chạy trốn, từ đó về sau y đối mấy cái chuyện này liền có chút vô cùng nhạy cảm. Mà người này nói muốn “Thao y”, y một chút cũng không hiểu, bất quá hôm nay tứ chi y đều bị cột, làm sao mới có thể lấy cây tiểu đao ra!
Tĩnh táo! Y cố tự trấn định một chút, tâm còn tồn tại may mắn nỗ lực câu thông, “Ngươi buông tha cho ta, ta có tiền, chỉ cần ngươi thả ta ra, ta trở về nhà cầm tiền, dù có nhiều hay ít đều cho ngươi!”