[Spank][Bh] Sủng Thần - An Đại Nhân - Chương 2
Chương 2.
Ngoài trời mưa bay lất phất, buổi sáng nắng đẹp ngắn ngủi thay vào đó khí trời âm u rồi cơn mưa kéo đến phủ khắp kinh đồ Cảnh Tần của Tần quốc. không khí âm u ẩm ướt luôn làm cho nỗi buồn kéo tới tựa như phủ tam công chúa, tại Tịnh Uyển viên phát ra từng tiếng kêu đau đớn
“Ui da…Từ ma ma nhẹ tạy tay…đau chết ta mất…ui da…sao ngài mạnh tay vậy…hic”
Trong phòng tam công chúa phát ra từng tiếng rên thê thảm khiến cho ai nghe thấy đều xót lòng, gió lay nhẹ bức màn trước giường của Nhược Lam thấy rõ tình cảnh bên trong là Nhược Lam đang nằm sấp trên giường quần bị kéo xuống đến đầu gối lộ ra đôi mông căng tròn sưng tấy sậm màu tím xanh hiển nhiên đang nằm đưa mông cho Từ ma ma thoa thuốc
“Công chúa, người ráng chịu một chút, không ấn mạnh sẽ khó tan máu bầm” Từ ma ma cũng xót lắm nhưng phải ấn mạnh tay mới mau khỏi. Vừa nói Từ ma ma lại dùng khăn bao lại mấy phiên băng thấy hơi lạnh tỏa ra vừa chườm vừa ấn lên cái mông sưng lại khiến cho Nhược Lam thét lớn hơn nữa thấy cực kỳ thống khổ.
Trải qua hơn một khắc bị Từ ma ma chà đạp Nhược Lam hoàn toàn kiệt sức xụi lơ trên giường không nhúc nhích vì mệt. Khi Nhược Lam vào cung nhận trừng phạt từ phụ hoàng trở về, vừa bước chân xuống xe ngựa đã bị Từ ma ma lôi về phòng thoa thuốc nên mới có hiện trạng bây giờ. Nói đến số Nhược Lam thật khổ à, mang theo cái mông đau vào gặp phụ hoàng chịu tội tưởng đâu sẽ được khoan hồng chỉ là mắng vài câu, chép phạt linh tinh gì đấy, ai ngờ lại bị phạt vô cùng bi đát. Nhớ lại vừa rồi gặp phụ hoàng Nhược Lam nhìn vế phía Đông Uyển nghiên răng nguyền rủa người nào đó.
Vài canh giờ trước
Tại hoàng cung
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng” Nhược Lam tỏ ra chút suy yếu mặt nhăn lại vì đau đớn khiến cho ai đó sốt ruột.
“Tiểu Lam, miễn lễ, trông sắc mặt con không tốt?” Hoàng thượng nhìn đứa con yêu của mình sắc mặt kém vội vàng quan tâm lại nhớ vụ việc ba ngày trước “Hay là bị thương ở đâu? Có nặng lắm không”
“Phụ hoàng…nhi thần biết tội xin phụ hoàng trách phạt..ui da” Nhược Lam quỳ xuống vô cùng hối lỗi òa khóc mếu máo nói nhưng do làm động tác đột ngột làm phần mông bị đau làm Nhược Lam rên rỉ nhăn mặt tay tự động xoa xoa cái mông
“Ai làm con bị thương phụ hoàng giết người đó” Hoàng thượng đứng dậy đập bàn rồi thấy bên canh có tiếng ho khan biết bản thân thất thố rồi nhìn ngồi trên ghế vẫn im lặng hoàng quý phi Ninh Ái Tuệ và hữu tướng Ninh Văn Thù, khẽ hừ một tiếng ngồi xuống thể hiện khí thế đế vương nên quay về chính sự cần giải quyết đập bàn chất vấn Nhược Lam “Tiểu Lam con thực sự biết tội?”
“Nhi thần biết tội” Nhược Lam nước mắt rưng rưng nhìn phụ hoàng rồi nháy mắt một cái, nhăn mày vì đau nói vô cùng hối lỗi “Nhi thần biết sai rồi lẽ ra nhi thân nên đánh hắn gẫy vài cái xương mà không nên đánh con trai trưởng của hữu tướng đến tuyệt tự tuyệt tôn. Sau ba ngày diện bích tư quá, nhi thần thấy bản thân phạm lỗi vô cùng nghiêm trọng đến thiên thương hại lý chỉ vì một lần Ninh Hạo muốn nhào vào người nhi thần nên nhi thần phản ứng theo bản năng đá vào nơi đó khiến sự việc không thể cứu vãn nhưng thật may mắn hữu tướng không có duy nhất con trai nếu không vì làm cho Ninh gia tuyệt tôn hậu thế thì tội của nhi thần đúng là thiên thương hại lý nhưng may mắn hữu tướng có vô số thê thiếp mỹ nữ nên việc nối dỗi tông đường không thành vấn đề. Nhưng nhi thần biết tội này không thể tha nên đến xin phụ hoàng trách phạt”