[Song Tử Harem] Đi Vào Một Thế Giới Khác...Mà Ở Nơi Đó Tôi Làm Nam Phụ - Chap 4
– Chào mừng đại thiếu gia và nhị thiếu gia trở về.
– Xin chào a~
Song Tử cúi gập đầu chín mươi độ lễ phép chào các người làm trong nhà khi họ ra tiếp đón cậu và Song Ngư khiến mọi người giật mình.
– Lên phòng trước đi.
Song Ngư nói như ra lệnh. Cậu liền mỉm cười nhìn y rồi trưng ra bộ mặt dễ thương bỏ lên phòng.
Song Tử quên một điều, ngôi nhà này không phải thật sự của cậu nên cậu hoàn toàn bị lạc. Đi loanh quanh một vòng trong căn biệt thự rộng lớn. Cậu đâm vào một thiếu niên. Hình như cũng là người giúp việc. Nhìn sơ qua cậu ta vẫn còn trẻ và có chút phong độ.
– A! Tôi xin lỗi cậu. Tôi thật bất cẩn quá.
Vị thiếu niên đó đứng dậy, phủi một ít bụi trên vạt áo. Sau đó đưa tay ra để cậu nắm vào và đứng lên. Song Tử hiểu ý liền nắm lấy tay của người kia.
– Cậu là ai? – Song Tử ngây ngô hỏi.
– Tên tôi là Hắc Thiên Bình. Tôi là trợ lý của chủ tịch. – cậu thanh niên kia nói.
– Chắc anh cũng làm ở đây lâu lắm rồi nhỉ?
– Tôi còn trông cậu lúc cậu còn nhỏ kia mà. – Thiên Bình phì cười.
– Anh có thể chỉ đường cho tôi về phòng được không? – Song Tử chớp chớp đôi mắt hồn nhiên nhìn về phía Thiên Bình.
Thiên Bình bất động một hồi. Khuôn mặt thoáng ẩn ẩn hiện hiện vào vệt đỏ. Sau khi bình tĩnh được một lúc anh mới đưa cậu về phòng rồi quay đi.
Song Tử mở cửa phòng. Bên trong là một chiếc giường kingsize màu trắng. Đối diện cái giường kia gồm tủ sách và bàn học. Kế bên còn có cả tủ quần áo. Đi lại một chút là ban công và nhà vệ sinh. Bên trên còn có đèn chùm trông vô cùng bắt mắt. Hệt như khách sạn năm sao.
Dường như thấy cái gì đó kì lạ. Song Tử bước đến bàn học. Trên bàn là một quyển sách cũ kĩ, có vẻ nó đã được viết cách đây hàng trăm năm trước. Bìa sách là một vòng cung có hình ngôi sao. Ngôi sao được chia ra nhiều phần. Dường như đó là mảnh ghép.
Song Tử tò mò lật quyển sách ra xem. Cậu ngạt nhiên vô cùng. Bên trong ghi lại những nhân vật cậu đã gặp trước đó. Nó còn ghi tất cả những gì cần thiết cho cậu. Cậu cần tìm đủ hai mươi mảnh ghép để hoàn thiện ngôi sao kia thì mới có thể trở về.
________________
– Song Tử sao rồi? – Vị phụ nữ ăn mặc cao sang, trên mặt hiện lên vẻ lo âu phiền muộn.
– Ăn như heo – Song Ngư đùa cợt nói.
– Đừng đùa nữa Song Ngư, con cũng biết Song Tử ăn rất ít mà, nó sao rồi? – Người phụ nữ bất mãn nói.
– Không đâu, từ lúc Song Tử tỉnh lại, hầu như rất khác.
Người phụ nữ kia song cũng là mẹ Song Tử bà cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trên nét mặt Song Ngư dịu dàng trông thấy, đáy mắt ánh lên một chút gì đó lấp lánh, môi nở nụ cười nhạt như thường ngày nhưng hôm nay có vẻ khác.
_______________
Trong đêm tối thanh tịnh chẳng lấy một tiếng động, phía xa xa kia xuất hiện một tia sáng màu đỏ, Song Tử tò mò chạy lại. Nơi đó có một bụi cây đầy gai nhọn đang giữ chặt lấy một cậu thiếu niên, mắt cậu ta trào ra dòng lệ đỏ tựa như máu. Miệng không ngừng thì thầm cái gì đó.
– Cậu…là…Vương Song Tử?
Hàn Song Tử run rẩy, hốt hoảng gọi tên cái người đang bị trói đằng kia, người nọ dường như đã nghe thấy, từ từ mở đôi đồng tử màu vàng tuyệt đẹp. Cậu ta ngước mặt lên rồi nhìn thẳng vào cậu.
– một chòm sao là sự ẩn nắp của ánh sáng, trái tim họ chính là nguồn năng lực mạnh mẽ nhất, hãy mở nó ra. Đừng để con rắn độc kia nuốt chửng những vì tinh tú kia, hãy cẩn thận. Nên nhớ, hoa hồng dù đẹp đến mấy cũng có gai nhọn.
Vương Song Tử nói, rồi cậu ta bị đẩy đi xa dần, Hàn Song Tử chạy theo nhưng chẳng thể đuổi kịp. Chòm sao? Họ là ai? Làm sao để tìm kiếm ánh sánh để mở ra cánh cửa trái tim họ? Song Tử hoàn toàn đổ gục xuống, cậu cảm thấy như kí ức của Vương Song Tử đang chạy trong tâm trí. Mọi thứ càng ngày càng kì lạ!