Song Sinh Ác Ma (18+) - C44
Dọn ra cùng chúng ta ở
“Cậu như thế nào ở trong này?” Lục Thiếu Linh người luôn luôn ôn nhu ngữ khí cũng trở nên cực kỳ lãnh đạm.
“Tôi thấy Tử Ninh một mình đi đến đây, sợ cậu ấy xảy ra chuyện.” Vẻ mặt Ngô Tĩnh Vũ có điểm bối rối, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh có chút quái dị, giống như nhìn thấy cái gì ghê tởm.
Vừa rồi Lục Tử Ninh vội vã tạm biệt bọn họ rời đi, không biết cậu muốn làm gì, liền đi theo, kết quả không bao lâu liền thấy cậu rời đi, khu gần ký túc xá này, vừa định đi lên cùng cậu nói chuyện, liền thấy Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh từ một hướng khác đi đến, cùng Lục Tử Ninh động tác vô cùng thân mật, không khỏi thấy lạ, vì thế mai xui quỷ khiến một đường đi theo bọn họ
Mấy ngày nay suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc hiểu rõ, cũng biết ca khúc trên sấn khấu kia bọn họ đàn cho Lục Tử Ninh nghe. Nếu không phải chính mình vừa mới nhìn thấy bọn họ hôn, thế nhưng còn càng lúc càng làm đến, cậu cũng sẽ không bị hoảng loạn mà đạp phải cành cây, mà bị họ phát hiện.
Loại việc này bị người nhìn thấy, Lục Tử Ninh thật rất bối rối, nói như thế nào người kia cũng là xá hữu, sợ hắn sẽ cảm thấy mình ghê tởm, sợ hắn đem chuyện mình nói ra, hơn nữa hiện tại hắn đã biết, về sau mình sao còn có thể đối diện với hắn ở ký túc xá, Lục Tử Ninh rất sốt ruột, lại cái gì cũng không thể nói.
“Cậu vừa rồi tất cả đều có thể nhìn thấy?” Lục Thiếu Hoàng lạnh lùng mở miệng.
Ngô Tĩnh Vũ gật gật đầu. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh, rõ ràng so với mình lớn hơn một tuổi thôi mà, khí thế cũng không hề giống thiếu niên, Ngô Tĩnh Vũ cũng không phải người ngu, biết hiện tại mình nên nói cái gì không nên nói cái gì.
“Yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài, nếu không có việc gì, tôi đi trước.” Ánh mắt nói xong có chút phức tạp nhìn qua Lục Tử Ninh được hai anh em bảo vệ phía sau, sau đó xoay người biến mất trong rừng cây, tuy rằng nhìn qua Ngô Tĩnh Vũ phản ứng không có gì quá kích, nhưng trong lòng bàn tay đã sớm chảy mồ hôi lạnh.
Lục Tử Ninh muốn gọi hắn lại, rất muốn gọi hắn đừng nói cho ai biết, chính là vẫn không thể mở miệng được, hiện tại cậu ngay cả nói cũng không biết phải nói như thế nào, hơn nữa Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh cũng không có đuổi theo.
“Như thế nào để cho hắn đi rồi……………”
“Như thế nào, Ninh Ninh, em còn muốn để cho hắn ở lại xem? Chúng ta cũng không ngại.” Lục Thiếu Hoàng lại đùa.
“Đương nhiên không phải, em là sợ, hắn nếu nói ra thì làm sao bây giờ……………” Cậu không muốn về sau bị người trong ký túc xá hay là trong ngành xem là quái vật……………Hơn nữa trừ bỏ mình, còn có hai người kia, chẳng lẽ bọn họ thật sự cái gì cũng không để ý sao? Ngay cả bị người nhìn thấy biểu tình cũng lạnh lùng, cũng tĩnh như vậy.
“Hắn sẽ không nói.”
“Anh làm sao biết?”
“Chúng ta chính là biết.” Hai anh em ăn ý cười cười, bất quá mang theo một chút nguy hiểm mà Lục Tử Ninh không có phát hiện.