Song Sinh Ác Ma (18+) - C43
‘Yêu đương vụng trộm’ ở rừng cây
“Ninh Ninh, phát ngốc cái gì chứ?” Thấy Lục Tử Ninh nhìn bọn họ chằm chằm, Lục Thiếu Linh đi lên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, bởi vì bây giờ còn ở trường, Lục Thiếu Linh cũng không có làm ra hành động gì khác người, nhưng Lục Tử Ninh cũng rất ngượng ngùng, lui về sau một chút, hai má ở trong bóng tối đỏ lên, bởi vì nghĩ đến mình thế nhưng nhìn bọn họ đến phát ngốc.
“Có phải hay không cảm thấy chúng ta rất tuấn tú?” Lục Thiêu Hoàng da mặt dày cùng cậu nói giỡn. Nhưng mà lại bị nói trúng tâm tư nên mặt Lục Tử Ninh càng đỏ, đành nói sang chuyện khác.
“Nữ sinh bọn họ đâu?”
“Anh cùng Hoàng quay lại, sau đó chạy ra từ cửa sổ.”
Lục Tử Ninh nghe được thiếu chút nghẹn chết, không nghĩ đến hai vị vương tử được mọi người theo đuổi là thế nhưng lại phải lén lút ở địa bàn của chính mình trốn đi, xem ra lực công kích của nữ sinh là không thể khinh thường.
“Đi vào trong nói chuyện đi.” Lục Thiếu Hoàng đi lên, cười nói với Lục Tử Ninh.
“Ân.”
Kỳ thật cây trong rừng không cao lắm, cũng không phải đặc biệt lớn, phía giữa còn có một đường đá nhỏ uốn lượn, đem nay tất cả mọi người tựa hồ bị buổi tiệc tối hấp dẫn, hiện tại cũng không có nhiều người, ba người một đường chậm rãi đi tới, cũng không có nhìn thấy ai khác.
Ánh trăng chiếu vào trên đường nhỏ, Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh một trái một phải đi bên cạnh Lục Tử Ninh, bởi vì đường thực nhỏ, hai người đi về phía sau Lục Tử Ninh một chút, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm người phía trước, Lục Tử Ninh không quay đầu lại, nhưng vẫn lẳng lặng nghe tiếng hít thở của hai người, đột nhiên cảm thấy được giờ khắc này cũng rất hạnh phúc.
“Vì sao lại đàn bài kia?”
Lục Tử Ninh dừng lại, chậm rãi xoay lại nhìn hai người họ, trong ánh mắt lóe ra thủy quang có thể nhìn thấy rõ ràng dưới ánh trăng.
“Ninh Ninh, có nhớ trước đây chúng ta từng nói gì không?”
Lục Tử Ninh gật đầu, nếu không nhớ rõ, cậu sẽ không hỏi vấn đề này.
“Chúng ta nói qua, nếu đàn ‘Nhận lời’, là lời thề bên nhau cả đời, chúng ta từng nói qua phải đàn cho em nghe, cho nên sẽ không nuốt lời.”
Lục Tử Ninh nghe được chính bọn họ nói, trong lòng càng thêm cảm động, “Nhưng mà……bài hát kia có điểm bi thương……..” Tựa như một tình yêu say đắm lặng lẽ chết đi, lại giống như việc chờ đợi vĩnh viễn không có kết thúc, cậu rõ ràng có thể cảm nhận được trong âm nhạc mang nét bi thương cùng bất đắc dĩ.
“Ở nước ngoài, khi chúng ta đàn bài này thường xuyên nhớ đến em, anh cùng Linh cơ hồ đều đem tất cả tình cảm đặt vào trong đó, nghĩ đến em, không biết bây giờ biến thành bộ dạng gì, nghĩ em có phải hay không đã quên chúng ta, nhớ đến bộ dáng trước đây của em khi đáp ứng làm vợ của chúng ta, chính là em hiện tại có thể hay không chấp nhận đoạn tình cảm này……….” Thanh âm Lục Thiếu Hoàng không lớn, mang theo cảm xúc, mỗi một lời tiến vào trong lòng Lục Tử Ninh.