Sáu Giờ Điện Ảnh [Edit] - 6. Ngày thứ ba - Thật lòng
《Tuần ba》
Trời chỉ vừa tờ mờ sáng khi Đào Nghệ tỉnh giấc, cô có thói quen đi từ phòng ngủ tới phòng làm việc, mở máy tính tiếp tục ghi chép giấc mộng vừa rồi. Chỉ là hôm nay cô cực kì trấn tĩnh, có lẽ cô đã bắt đầu chầm chậm hiểu ra câu chuyện trong mơ.
Rời khỏi nhà đã là sáu rưỡi sáng, còn mười lăm phút nữa xe buýt của nhà tới hãy còn nhiều thời gian nhâm nhi bữa sáng, không phải mang lên xe nên cô chọn một cửa hàng cháo, gọi một bát cháo bí đỏ, ăn gần xong thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang xếp hàng bên cửa sổ, người ấy quay lại vừa lúc thấy Đào Nghệ.
“Này, sao cô vẫn còn ở đây?”
Lục Đạc có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy cô và cô cũng ngạc nhiên khi nghe anh nói vậy, một mặt ngơ ngác không hiểu vì sao.
“Hôm qua quên đọc thông báo hửm?” Lục Đạc đi đến bàn của cô, đặt cháo xuống, nói “Xe buýt của trường buổi sáng sẽ đến sớm hơn mười lăm phút, cô không biết sao?”
Đào Nghệ tay xúc một thìa cháo chợt đứng hình mất năm giây, run rẩy đặt lại vào trong bát, hai tay ôm đầu chật vật, đi từ đây đến trường tốn bao nhiều tiền tắc-xi?
Nhưng cô phản ứng ngay tức khắc. Sao cái người giời này vẫn còn ở đây?
“Còn anh sao vẫn đứng đây? Anh không vội bắt xế buýt của trường ư?”
“Xe của tôi gặp ít vấn đề phải mang đi bảo dưỡng nên mới phải đi xe buýt của trường. Hôm qua tôi đem xe về rồi chị gái ạ”, Lục Đạc ăn rất nề nếp, “Lát cứ để tôi đèo cô qua trường”.
Đào Nghệ ăn nốt bát cháo, còn mỗi cách đó thôi trời, cô nghĩ. Sau khi ăn xong bữa sáng, Lục Đạc đứng bên cạnh một em Audi chờ Đào Nghệ mua sữa đậu nành. Đào Nghệ vốn nghĩ rằng con xe đó không phải của anh, thế mà đã thấy anh đứng cạnh cái xe.
“Cốc này của anh, thay phí đi đường nhó” Đào Nghệ đặt cốc sữa đậu cạnh vị trí lái, tự uống một cốc. “Ùi ui, xe ngon nghẻ như này mà anh vẫn đến trường đi làm?”
“Cô Đào à, em phải đi làm mới có thể mua được xe đấy, giá cả ổn áp phết” Lục Đạc lái xe ra ngoài.
“Thầy sống ở đâu thế. Chắc gần đây thôi nhỉ? Mà tôi cũng chưa nhìn thấy thầy lần nào đâu” Đào Nghệ thắc mắc.
Lục Đạc chỉ vào một toà nhà bên đường, Đào Nghệ dõi mắt nhìn theo. Khách sạn các em ơi!
“Ngôi nhà tôi thuê đã đến hạn rồi mà gần đây không có cái nào thích hợp, đành ở tạm khách sạn vậy”.
“Lái Audi, ở khách sạn. Thầy Lục có chắc mình cũng giống tôi đều là nô lệ tư bản chứ?”, Đào Nghệ kinh ngạc nhìn anh, “Chắc là nghề tay trái của thầy thôi. Thầy đích thị là tổng tài bá đạo chứ còn gì nữa!”
Lục Đạc mỉm cười “Giáo viên dạy (văn học) đương đại các cô trí tưởng tượng bay cao bay xa thật đấy”
“Sau khi lọc những lời giải thích hợp lý thì em không tìm được lời giải thích hợp lý nào nữa thầy ạ”.
Đào Nghệ suýt chút nữa bị sữa đậu làm bỏng lưỡi.
“Nào nào, thầy tự giải thích đi”