Sáu Giờ Điện Ảnh [Edit] - 1. Đêm đầu tiên - Mở đầu
Cô nói, cô không mang họ Phó, tên cô là Vi Uy.
Cô nói, bản thân không phải là con gái của gia đình anh, mà là cô nhi được nhận nuôi.
Cô nói, cô sinh vào tháng Năm trong một đêm mưa, nghe nói vậy.
Trong lúc cô nói, Phó Diệc Nhiên cứ im lặng đứng cạnh cô. Khi cô nói xong, cách vài giây im lặng anh mới lên tiếng.
Anh nói, tên anh là Phó Diệc Nhiên.
Anh nói, anh là anh trai của cô.
Khi anh nói những lời này, cô sớm đã trở lại chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống ngước nhìn anh trên bục giảng, biểu cảm nhàn nhạt.
Họ đều có thói quen không nói chuyện khi đối phương đang nói, cũng chẳng phải nhường nhịn lẫn nhau gì cho cam, chỉ là hai người đều ghét ồn ào.
Giáo viên yêu cầu Phó Diệc Nhiên trở về chỗ ngồi, anh ngồi cách xa Vi Uy. Cô không quay lại nhìn, qua một lúc lâu âm thanh ghế ngồi cọ xuống mặt đất vang lên làm tâm trạng thấp thỏm của cô dịu đi chút ít.
Ngày đầu tiên ở cấp ba, lớp 10(3) trải qua bầu không khí lạ lùng này, nhưng Phó Diệc Nhiên và Vi Uy ngoại trừ giao tiếp cơ bản với bạn-cùng-bàn thì chẳng ai thèm nói chuyện với đứa kia, cũng chẳng thèm động chạm đến nhau.
Hai người cùng bước vào nhà, mẹ đã đứng ở cửa đợi sẵn, chẳng ai trước ai sau mà cùng gọi mẹ, sau đó bước lên lầu, quay trở về phòng mình.
Thu dọn xong xuôi, đúng giờ xuống phòng ăn; trên bàn ăn cơm, người bên phải kẻ bên trái, vị trí chủ tọa trống không trong một thời gian dài, dường như bố đi công tác bên ngoài thì mẹ vẫn luôn ngồi ở phía bên cạnh, không bao giờ chuyển chỗ khác. Bốn mặn một canh, sau bữa cơm còn có điểm tâm hoặc trái cây. Chỉ có một chút âm thanh nho nhỏ khi mẹ nhẹ giọng hỏi họ, khi khác, ngay cả lúc ở nhà, tất cả mọi người đều im lặng, ngôi nhà của họ dường như rất thần bí.
Cơm nước xong hai người lần lượt chào mẹ, trở về phòng rồi làm bài tập, không hề trao đổi qua lại. Tắm rửa sạch sẽ, xuống nhà chúc mẹ ngủ ngon, lên giường đi ngủ, một đêm không mộng mị.
Mười năm trôi qua, họ cứ vậy mà chung sống, không có ai làm cho họ trở nên gần gũi thân mật, cũng chẳng có người khiến họ xa cách, bởi ai cũng nghĩ đây mới là cách thức, thói quen bản thân cảm thấy thoải mái nhất.
***