(Sắc, Sủng) Cực Phẩm Dâng Đến Cửa - Tiểu Kết Ngủ Ngày - C6
Trong quán bar Beautiful Night.
Tịch Hiên ngồi trên ghế cao, vòng eo lắc lư vài cái theo điệu nhạc jazz nhẹ nhàng, trên tay còn cầm ly rượu sóng sánh màu đỏ, nó có tên The Last Rose.
Tiếng ly chạm vào nhau, Tịch Hiên vừa nâng ly cùng Diệp Thiên Tân, khoé môi nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt mê ly nhìn màu đỏ tươi của ly rượu.
Cô đã uống hết 7 ly và vẫn còn muốn tiếp diễn…
Sau khi rời nhà hàng The Ocean, Tịch Hiên liền lôi kéo Diệp Thiên Tân đến quán bar này. Lúc đầu anh không đồng ý, muốn chở cô về nhà, nhưng cô bảo nếu không chở cô, tức khắc cô sẽ bắt taxi đến. Anh không đi cùng cô? Được thôi, cô đi một mình. Thế là anh phải cắn răng, đành thuận theo ý cô.
Tịch Hiên lúc này rất mê người. Chiếc váy xoè ôm sát đến gối, khoe đôi chân nuột nà dưới đôi giầy búp bê bằng vải. Mái tóc nâu sáng uống xoăn đến vai, nhẹ nhàng đung đưa theo hành động của cô, để lộ tấm lưng trắng muốt lúc ẩn lúc hiện.
Chiếc váy xoè ôm sát người cô, ở giữa còn chẻ ra đường hở của rãnh ngực đầy đặn, khuôn mặt mộng mị, kiều diễm xinh đẹp như đang hấp dẫn các người đàn ông xung quanh.
Mà rõ ràng, cô đã hấp dẫn được cánh đàn ông trong quán bar này. Ánh mắt như hổ đói chằm chằm nhìn vào cô, muốn ăn tươi nuốt sống, nếu không có Diệp Thiên Tân ngồi kế cạnh nãy giờ, có lẽ cô đã bị quấy rầy ít nhiều.
Diệp Thiên Tân tức chết đi được, anh liền cởi áo khoác của mình ra, choàng lên vai cô. Thân thể của Tịch Hiên không nhiều thì ít cũng kích thích não bộ anh suy nghĩ những chuyện sằn bậy, dù anh đã cố gắng kiềm chế đi để mà không ôm lấy cô hưởng thụ.
Nhìn những người đàn ông xung quanh đàn nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng, làm sao anh không lo cho được. Trừng mắt, kéo cô lại gần mình hơn, đôi mắt anh liếc ngang dọc xung quanh, như ám chỉ “Cô ấy là của tôi.”
Tịch Hiên không thoải mái khi bị ôm như vậy, cô vùng vẫy trong tay Diệp Thiên Tân, khuôn mặt đã say khước. Mà anh nào chịu buông, cứ sáp lại gần cô như sứa.
“Thiên Tân, buông tôi ra đi.” Tịch Hiên khó chịu.
Sợ cô lại giận dỗi, nên Diệp Thiên Tân có nớ lõng tay, nhưng tuyệt nhiên không buông bàn tay trên người cô ra.
Nói xong, thấy thoải mái hơn đôi chút, Tịch Hiên liền lấy ly rượu trên bàn uống ực một phát, hết sạch. Chà, vị vừa đắng vừa ngọt vào cổ họng thật rất thích thú. Miệng bắt đầu nghêu ngao bài hát vô định.
~ Tôi sẽ không buồn đâu, anh đừng có xem thường tôi!!!!
Diệp Thiên Tân nhíu mày, cô đang hát như thế có phải còn nhớ cái tên Lục Tâm chết tiệt kia sao? Cô còn thương hắn ta sao? Lúc ở nhà hàng The Ocean, cô và hắn ta đã nói những gì? Trong đầu anh dần bị xoay búa xua bởi những câu hỏi về Tịch Hiên và Lục Tâm.
Không được! Anh không thể để chuyện này xảy ra được, anh phải làm cô yêu anh, bằng cách nào cũng được, miễn không phải về tên tên khốn kiếp kia. Hắn không đáng, vạn lần không đáng được Tịch Hiên của anh nhớ đên lần nữa.