(Sắc, Sủng) Cực Phẩm Dâng Đến Cửa - Tiểu Kết Ngủ Ngày - C11
“Hiên? A đúng là Hiên rồi!” Lục Tâm nhìn thấy Tịch Hiên, tâm trạng liền vui vẻ, kéo ghế ngồi vào cạnh cô trong tiệc cưới của Diệp Tuyết và Du Cẩn.
Tịch Hiên trợn mắt, cô xoay đầu nhìn Lục Tâm đang nở nụ cười ngồi vào kế bên mình. Trời ạ, cô không muốn gặp anh ta một chút nào.
“Anh sao đến đây?”
Khoái chí, Lục Tâm anh đã đi lòng vòng nãy giờ tìm bàn của Tịch Hiên, cuối cùng cũng thấy, “Anh là đối tác làm ăn của Du Cẩn.”
Anh biết Tịch Hiên chắc chắn sẽ có mặt trong buổi tiệc này, nên mới ậm ừ đến, chỉ vì muốn tiếp cận cô và làm lành.
À một tiếng, Tịch Hiên như đã hiểu. Du Cẩn là phó chủ tịch công ty điện tử Lạc Dương nên nhiều mối quan hệ là đúng rồi, chỉ có là bất ngờ đối tác anh ta lại là Lục Tâm.
Cô không nói thêm, liền lấy chai nước trái cây tu một hơi tiếp. Mong mỏi cho mau đến giờ làm lễ, xong xuôi cô sẽ chuồng lẹ liền, cô không muốn cứ mãi đụng độ với Lục Tâm. Dù bây giờ, anh ta có trưởng thành, phong độ đi chăng nữa, đối với cô cũng vô ích. Vì với cô, anh ta bây giờ không khác gì người xa lạ là mấy.
Thấy cô im lặng, anh ta cũng không thèm rời đi, cứ thế ngồi kế cô. Mà trên bàn, ngoại trừ cô và Lục Tâm chỉ còn có Mạc Tiểu Hiên và thêm hai phù dâu. Trên chiếc bàn mười chỗ ngồi, cảm thấy thật rộng rãi, mà lại ngột ngạt.
Cô có liếc nhìn đến Mạc Tiểu Hạ cũng nhìn cô, ánh mắt kỳ lạ, cô cũng chẳng quan tâm, mà hai phù dâu kia cũng vậy. Chỉ có Lục Tâm là vui vẻ nhìn cô đến độ muốn lột trần khuôn mặt lạnh tanh cô đang cố gắng phát huy, thật bực mình.
Bỗng chốc, đèn trong hội trường tắt, sau đó được đốt nến và rồi một bản nhạc cưới không lời cất lên.
Tiếp theo đó là một loạt nghi thức cưới tiếp tục dành cho Diệp Tuyết và Dư Cẩn.
Trong bóng tối, Diệp Thiên Tân quay về chỗ bàn có Tịch Hiên ngồi, vì lúc vào bữa tiệc, anh đã để ý cô ngồi ở đâu.
Vừa kéo ghế ngồi xuống, mọi người trong bàn không để ý vì phải ngước lên sân khấu nhìn cô dâu và chú rể. Anh mỉm cười, nhìn khuôn mặt Tịch Hiên chăm chú mà muốn hôn cô một phát cho thoả mãn, nhưng lại kiềm chế vì đây là chỗ đông người dù trong hội trường đã tắt đèn chỉ còn hiện ánh sáng trên sân khấu.
Anh đưa bàn tay xuống dưới, tìm kiếm bàn tay Tịch Hiên, nắm chặt. Hai hôm nay, anh mệt đến độ muốn phát hoả, cả chuyện giải thích cho cô hiểu chuyện hôm ở cà phê còn không có thời gian.
Phía bên toà kiện tụng một loạt, anh và mọi người trong văn phòng luật sư phải làm việc 24/24, không có thời gian thở. Đến lúc có thì lại phải chạy về Diệp gia phụ đám cưới Diệp Tuyết. Bây giờ thì anh mới được thở để mà ngồi cạnh Tịch Hiên.
Tịch Hiên cảm nhận bàn tay bên trái mình đang được nắm chặt, cô hoảng hốt nhìn Lục Tâm, cơ mà anh ta ngồi bên phải cô mà? Cô xoay đầu qua nhìn bên trái, thì thấy khuôn mặt quen thuộc sau ánh đèn chiếu le loé mờ ảo kia, là khuôn mặt tên đáng chết làm cô mấy nay ăn không ngon, ngủ không yên.