[Sa] 12 Chòm Sao - Chương 29
Có vẻ như mấy pợn Ngư-Yết rất mong chờ xôi thịt của coupe này nên tui sẽ thành toàn cho họ, tui sẽ cho họ ăn (…) (~^V^)~
——————————————————————————————————-
Buổi sáng, bầu trời trong xanh, không gian thoáng đãng, khí hậu mát mẻ, mọi người ai nấy đều tranh thủ dậy sớm để đi tập thể dục, đánh thái cực, làm cơm buổi trưa hay đi làm, đi học,….
Thế nhưng vẫn có đa số người sống chết không chịu buông tha cái chăn, cái gối và ga giường, Thiên Yết chính là một trong số đó, chỉ có đều……cậu hơn hẳn họ, nắm luôn cả chân giường mà thôi……
“Tiểu Yết mau dậy!” Song Ngư thở dài lôi kéo Thiên Yết tỉnh dậy nhưng cậu vẫn sống chết nắm lấy chân giường không chịu buông làm cái giường phải trượt trên sàn phòng để lết theo cậu
“Ngư thối! Mau buông! Lão tử còn muốn ngủ!” Thiên Yết cảm thấy hai bàn tay nắm chặt lấy chân giường của mình đau rát liền tức giận ra lệnh cho Song Ngư
“Ồ~, lần trước giáo huấn còn chưa đủ sao mà giờ đã dám không nghe lời tôi rồi?” Song Ngư bỗng dưng đổi giọng điệu khiến Thiên Yết sợ hãi rùng mình, tay cũng theo đó buông chân giường ra
Song Ngư nhìn Thiên Yết đã buông chân giường liền nhanh chóng ôm ngang người cậu lật lại, mở hai tay cậu ra xem, không ngoài dự đoán, hai bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn đều bị đỏ hết cả lên, ngẩng đầu định trách móc lại thấy cậu hai mắt rưng rưng nhìn mình, trông y hệt như mèo con làm sai đều gì đó đang chờ chủ nhân trách phạt liền nuốt hết những lời định nói vào bụng
“Đau không?” Song Ngư thở dài, ôn nhu lấy chai thuốc tiêu sưng trong túi quần, mở nắp, quệt một ít vào ngón tay, thoa đều lên hai bàn tay của cậu, còn không quên ngẩng đầu lên hỏi cảm giác của cậu
Thiên Yết trưng đôi mắt ngập nước tròn xoe lại còn đen lay láy của mình ra nhìn Song Ngư, gật nhẹ đầu
“Ai bảo em không nghe lời anh làm gì?! Đáng đời!” Song Ngư nhìn Thiên Yết như vậy, sâu trong đôi mắt hơi tối một chút rồi sau đó lại nhanh chóng trở về bình thường, ôn nhu cốc đầu cậu
“Đều tại anh đó! Ngư thối! Không có đi học thì gọi người ta dậy sớm như vậy làm gì?!” Thiên Yết bị Song Ngư cốc đầu phồng má tức giận nói
“Là muốn tốt cho em thôi! Cho dù không phải đi học thì cũng nên ăn sáng đàng hoàng chứ! Anh rể đã giao em cho anh chăm sóc nên anh không thể để em bị bỏ đói như vậy a! Nào, giờ mau rửa mặt, tắm sạch sẽ, thay đồ xong xuôi liền xuống ăn cơm!” Song Ngư cười cười đẩy Thiên Yết vào phòng tắm mặc cho cậu giãy giụa phản đối
“Đồ ăn người khác làm không ngon” Thiên Yết thấy Song Ngư kiên trì như vậy cũng không thể làm gì khác mà bất đắc dĩ bước vào phòng tắm
“Chịu thôi! Ai bảo anh Cự Giải và Tiểu Bạch đã đi hưởng tuần trăng mật rồi chứ?! Nhanh lên rồi xuống ăn nhé!” Song Ngư cười ôn nhu xoa đầu Thiên Yết rồi đóng cửa phòng tắm lại
Khoảng nửa tiếng sau, khi Thiên Yết đã sạch sẽ, thơm tho đứng trước bàn ăn trước phòng bếp thì Song Ngư đang chăm chú làm giáo án của mình, rất nhập tâm
Thiên Yết thấy vậy liền rón rén đến gần Song Ngư, đem miệng kề sát tai anh, thổi một cái~~
Song Ngư giật mình quay ngoắt ra sau ôm lấy Thiên Yết, cùng lúc đó hai đôi môi cũng có dịp đụng chạm nhau~~
Song Ngư ôm lấy cơ thể mềm mại của Thiên Yết, còn có mùi sữa tắm thơm ngát toát ra từ cơ thể cậu liền bi thảm phát hiện, anh cứng rồi!!!
Thiên Yết bị vật vừa cứng vừa nóng chọt vào người vô cùng ngạc nhiên, trừng lớn hai mắt nhìn Song Ngư
Không gian xung quanh hai người yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy nhịp tim của mình và đối phương đang đập cùng một nhịp, vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn có xu hướng đập càng lúc càng nhanh
Thình thịch~~ Thình thịch~~
Doki~~Doki~~
Chính ngay lúc này, cánh cửa phòng bếp bỗng dưng hé mở!
Và đứng sau cánh cửa đó, người đang trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh này của Song Ngư và Thiên Yết chính là……Kim Ngưu!
——————————————————————————————————-
Bổ sung phần (…) trên kia *chỉ chỉ*: ăn cháo thôi, tui không có tiền mua xôi thịt cho các người a~~ :v
Kim Ngưu: thanh niên nhọ nhất thế kỉ :v
Lặn lâu như vậy thật có lỗi nga~~ Nhưng mà tui khai giảng rồi thật không có nhiều thời gian viết truyện, hức, tui buồn! cầu an ủi! cầu xoa dịu! ~(_^_)~