[Reup] Em Có Thể Nuôi Anh Không - C78: PN10
Mấy tháng trước khi sinh, Dụ Dao đã sớm thương lượng xong với ông xã, không muốn đi đến trung tâm ở cữ ở bên ngoài, vẫn thích ở trong nhà mình, khi đó Dung Dã nhìn qua các trung tâm trong thành phố mấy lần, không có một chỗ nào có thể để vào mắt, nghe Dao Dao nói vậy, anh lập tức gật đầu đồng ý.
Anh muốn muốn giao Dao Dao cho bất cứ người nào, mình tự tay chăm sóc mới yên tâm.
Dụ Dao sinh nở thuận lợi, tình trạng khôi phục cũng rất nhanh, theo lý thuyết thì khoảng ba ngày là có thể xuất viện, nhưng Dung Dã kiên trì nên vẫn ở lại thêm hai ngày, bên bệnh viện làm kiểm tra cẩn thận cho Dụ Dao, đảm bảo thật sự không có vấn đề, anh mới bằng lòng đưa bà xã đi.
Dung Dã đã sớm chuẩn bị đội ngũ y tế ở nhà chờ lệnh, ba bốn dì chăm sóc Hoa Đào Nhỏ, bác sĩ dinh dưỡng và các đầu bếp điều trị thân thể cho Dụ Dao cũng đã vào vị trí, người giúp đỡ làm những việc nhỏ không đáng kể khác thì có hơi nhiều rồi, chỉ sợ chỗ nào đó xảy ra sơ sót khiến cho bà xã không đủ thoải mái.
Những chuyện này anh chưa từng nói kỹ với Dụ Dao, nhưng Dụ Dao đều biết, cô muốn khuyên anh giảm bớt, hoàn toàn không cần phải huy động lực lượng như vậy.
Nhưng lời đã đến khóe miệng, cô nhìn đôi mắt của người đàn ông đã lâu không nghỉ ngơi tốt mà có tơ máu chằng chịt, anh lại thầm muốn sự khẳng định của cô, Dụ Dao đâu còn nói ra được.
Cô chỉ cảm thấy đau lòng.
Trước khi xuất viện, Dung Dã sắp xếp từng loại vật dụng bên người của Dụ Dao rồi cất vào trong vali, chỉ còn lại xe trẻ em và Hoa Đào Nhỏ nào đó trong xe còn chưa kịp được thu dọn.
Dụ Dao ngồi bên giường, nhìn gương mặt trắng nõn núc ních của con trai, cô nhịn không được mà đưa tay bóp, quả thật là giống như ấn vào đậu hũ óng ánh long lanh, cô yêu thích không buông tay, nâng cằm của Hoa Đào Nhỏ lên nhìn kỹ.
Nhóc con trải qua mấy ngày này, lại nẩy nở thêm không ít, mơ hồ có chút đường nét đứng đắn, trong mặt mày dáng mũi có thể nhìn ra dáng vẻ của A Dã, miệng và cằm thì lại rất giống cô, cô cũng không nghĩ tới, tổ hợp như vậy lại đáng yêu đến tận trời.
Dụ Dao cười nói: “A Dã, tên của Hoa Đào Nhỏ có phải chúng ta nên sửa lại không, dù sao cũng là con trai.”
Dung Dã vốn không nỡ cho con trai dùng hai chữ hoa đào, liếc mắt nhìn hỉnh ảnh Dao Dao thân mật hạnh phúc với con trai như vậy, ngón tay anh hơi siết chặt, anh mấp máy môi đề nghị: “Kiếm Gỗ Đào, Nhân Óc Chó, Kiwi*?”
*Giải thích một chút, Kiwi trong tiếng Trung đọc là [míhóutáo]: Mị hầu đào: Trong đó, mị hầu là đám khỉ.
Anh dừng lại một chút, trong tròng mắt đen nổi lên chút xấu xa cố ý: “Đào Vàng Đóng Hộp?”
Dụ Dao sắp cười ngã xuống giường, nửa thật nửa giả mà tán thưởng: “Được, A Dã nhà em nói cái gì thì chọn cái đó, Đào Vàng Đóng Hộp cũng rất hay —”
Hoa Đào Nhỏ mở to mắt nhìn qua mẹ, trong con ngươi đen nhánh trơn bóng dập dờn ánh nước mềm mại, cái miệng nhỏ khẽ động đậy, ngoại trừ khóc thì lại không phát ra được âm thanh khác, nó chỉ có thể cố gắng dùng bàn tay nhỏ trắng mũm mĩm đè lấy cái chăn nhỏ trêи người.