[Reup/Đm][Full] Trùng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù - Chương 6
Đêm đó Triệu Hiểu Liên và Trương Khải Minh đều không về nhà, chỉ có Trương Hàng ôm Đại Hắc khó có cơ hội được lên giường một lần, ngủ suốt cả đêm. Đêm mùa đông, không khí bên ngoài rét lạnh, cũng chỉ có bộ lông và nhiệt độ của Đại Hắc có thể mang đến cho Trương Hàng một chút ấm áp.
Ngày hôm sau, Trương Hàng liền dẫn Đại Hắc đi tìm bà nội. Năm đó khi Triệu Hiểu Liên gả cho Trương Khải Minh thì vốn còn là hộ khẩu nông thôn, anh chị em cũng rất nhiều, chỉ là nhà ngoại xa xôi, từ đó đến nay cũng chỉ mang Trương Hàng trở lại mấy lần, Trương Hàng đối với cậu dì đều không tính là quen thuộc.
Mà Trương Khải Minh từ lúc sinh ra đã có hộ khẩu thành phố, cha mẹ đều là viên chức của xí nghiệp quốc doanh đã về hưu, hai người đều có tiền lương hưu đãi ngộ cũng rất tốt, không cần Trương Khải Minh phụng dưỡng. Trương Khải Minh là con trai độc nhất, lúc mua tòa nhà hai tầng kia vốn là muốn đón cha mẹ về ở cùng, bất quá Triệu Hiểu Liên không muốn ở cùng ba mẹ chồng, mà quan hệ của hai bên cũng rất không xong. Mà thân thể của cha mẹ Trương Khải Minh đều rất tốt, lại có thu nhập của mình, hai ông bà cứ thế sống cùng nhau ngày qua cũng cực kỳ dễ chịu, nếu dọn về ở cùng mỗi ngày đều nhìn Triệu Hiểu Liên không vừa mắt, ngược lại càng tức giận hơn.
Tuy rằng không ở cùng một chỗ, bất quá những năm trước đây mỗi cuối tuần Trương Khải Minh đều mang Trương Hàng đến thăm cha mẹ, vài năm nay khi Trương Khải Minh không có thời gian, Trương Hàng cũng thường mua ít lễ vật đến thăm ông bà nội, quan hệ hai bên vẫn rất tốt. Thậm chí trong mấy tháng bắt đầu nuôi Đại Hắc này, Trương Hàng cũng dẫn chó theo rất nhiều lần, hai ông bà cũng rất thích một con cún ngoan như Đại Hắc vậy.
Ngày hôm nay, Trương Hàng kỳ thực đã không còn người để tin tưởng, chỉ có thể tìm đến ông bà nội. Chỉ là khi cậu vừa gõ cửa bước vào đã thấy cha mình ngồi trong phòng khác, Trương Khải Minh vừa nhìn thấy Trương Hàng đã ngoảnh mặt sang một bên không đếm xỉa tới, mà bà nội nguyên bản vẫn nhiệt tình yêu mến cậu lúc này cũng đã mất đi nụ cười, đợi đến khi nhìn thấy Lục Thừa Nghiệp càng lộ ra biểu tình chán ghét. Bất quá, bà chung quy cũng không to gan đến mức dám đối chọi với một con chó lớn như vậy, chỉ đá đá lên người Đại Hắc, trong miệng lẩm bẩm: “Ai nha, mang theo chó thì đừng vào nhà chứ. Đây là loại chó hư hỏng gì vậy, ngay cả chủ nhà cũng dám cắn, tốt nhất cứ bán cho lò mổ đi!”
Tâm trạng vốn có chút mong đợi của Trương Hàng thoáng chốc rơi vào hầm băng, cậu chỉ còn trẻ chứ không ngu ngốc, có thể tinh tường cảm giác được ánh mắt của ông bà nội và ba nhìn mình đã không còn giống trước đây. Ông nội là lạnh lùng quan sát, bà nội lại chán ghét rõ ràng, mà ba thì lại thẳng thắn không thèm nhìn cậu.
Giống như trong nhà này, chỉ có cậu là người ngoài.
Trương Hàng xoa xoa cái mũi có chút lên men của mình, nhẹ nhàng nói với Lục Thừa Nghiệp: “Đại Hắc ngoan nào, đứng ngoài hành lang chờ tao một chút, đừng dọa đến những người khác.”
Lục Thừa Nghiệp vẫy vẫy lỗ tai có điểm lo lắng, ác ý những người đó đã rõ ràng đến mức ngay cả tiếp cận hắn cũng không muốn, như vậy Trương Hàng đi vào có thể nhận được cư xử hòa nhã sao? Chỉ có thể càng thêm thương tâm mà thôi. Hắn cũng không phải là trẻ con như Trương Hàng, dựa vào những sự tình trước sau đã xảy ra mà liên tưởng, lại thêm sự biến hóa của Trương Khải Minh hai hôm nay, hắn đại khái đã đoán được nguyên nhân thực sự hai vợ chồng này phải ly hôn.