[Reup/Đm][Full] Trùng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù - Chương 42
Tuy rằng biểu tình của Trương Hàng vẫn rất đạm mạc, cũng không có ngôn từ ác ý gì, thế nhưng đối với một Trương Hàng trong lúc pha rượu cho dù bị khách hàng chọc ghẹo cũng mỉm cười đối mặt, sắc diện như thế hiển nhiên đã là ghét bỏ không hơn không kém. Lục Thừa Nghiệp từ lúc thức tỉnh cách đây nửa tháng đã vô số lần tưởng tượng qua tình cảnh tái ngộ cùng Trương Hàng, vui sướng có, bi thương có, si ngốc có, thậm chí oán trách cũng có… mặc kệ là loại tái ngộ nào cũng đều nghĩ đến, duy chỉ có một loại biểu tình này là chưa từng có —— chán ghét.
Hắn là cỡ nào muốn tiến lên ôm lấy Trương Hàng, sưởi ấm thân thể đã trở nên lạnh lùng nọ. Thế nhưng nguyên nhân khiến Trương Hàng trở nên lạnh lùng lại cố ý chính là bản thân hắn, chuyện này khiến hắn không biết phải làm sao an ủi mới tốt. Nếu như bên cạnh không có ai…
Ánh mắt của Lục Thừa Nghiệp tối sầm lại, cố gắng tỏ ra tỉnh táo hỏi: “Năm năm trước? Vì sao chỉ một lần gặp gỡ cách đây lâu như vậy mà em vẫn có thể nhớ rõ?”
Trương Hàng rõ ràng đã không muốn nói chuyện cùng Lục Thừa Nghiệp, cậu chỉ thản nhiên trả lời: “Tổng giám đốc Lục quý nhân bận rộn, đại khái đã quên chuyện xảy ra năm năm trước rồi. Ngài có thể đi tra một chút liền hiểu.”
Dứt lời liền đem chai rượu trên quầy bar trả về đúng chỗ, quầy bar của bartender khiếm thị đều là tự mình dọn dẹp, không thể để người ngoài chạm vào, nếu như vị trí chai rượu hỗn loạn, bọn họ liền rất khó có thể tìm được loại rượu mình cần, nếu phải sờ mó xác nhận từng loại một chính là công trình phi thường vĩ đại. Trương Hàng thu dọn đồ đạc chính là muốn rời đi, không muốn tiếp tục dây dưa cùng Lục Thừa Nghiệp. So với cừu hận, càng khiến người ta thương tâm chính là, đối phương ngay cả tiếp xúc cũng không muốn.
Lục Thừa Nghiệp đương nhiên không thể cứ để Trương Hàng rời đi như vậy, hắn vội vàng nói: “Tôi biết đại khái là vì chuyện gì. Năm năm trước, em cùng tôi… chó của em đã cứu tôi một mạng, thế nhưng tôi lại không nói lời cảm tạ, tôi chỉ là một kẻ máu lạnh. Có phải như vậy không?”
“Tôi không cần cái loại cám ơn không chút thành tâm này,” động tác của Trương Hàng hơi dừng lại, nói, “Huống hồ người lúc đó Đại Hắc muốn cứu cũng không phải ngài mà là tôi. Ngài chỉ là một kẻ may mắn vừa vặn được Đại Hắc cứu vớt, cho dù muốn cảm tạ ngài cũng nên cảm tạ Đại Hắc chứ không phải tôi.”
Nhắc đến Đại Hắc, lời của cậu rõ ràng cũng nhiều hơn một chút, cũng không tiếp tục như trước đây từ chối trao đổi, chỉ là trong ngữ điệu đối với Lục Thừa Nghiệp vẫn tràn đầy chán ghét. Lục Thừa Nghiệp lý giải Trương Hàng, cho dù đã năm năm không gặp hắn cũng có thể hiểu rõ hàm nghĩa trong nhất cử nhất động của đối phương. Trong nháy mắt nhắc đến Đại Hắc kia, Trương Hàng không tự chủ được giơ tay lên, sau đó bàn tay ngưng trệ giữa không trung có chút hoảng thần. Lục Thừa Nghiệp hiểu rõ cử động này, đây là Trương Hàng theo bản năng muốn xoa đầu Đại Hắc vẫn đi bên cạnh mình, trong lúc hắn còn là Đại Hắc, chỉ cần Trương Hàng giơ tay liền có thể chạm được đầu của Đại Hắc xáp đến gần, động tác của bọn họ tương đương đồng điệu, một lần cũng chưa từng khiến tay của Trương Hàng trống rỗng qua.