[Reup/Đm][Full] Trùng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù - Chương 33
Ngày hôm sau Trương Hàng đi đến công ty chứng khoán, sau khi báo tên xong, nhân viên công tác vừa tra một chút đã đưa Trương Hàng đến phòng dành cho khách VIP, mà Đại Hắc trên cổ đang đeo chứng chỉ chó dẫn đường cũng được vào theo. Từ năm 2006, chính sách được ban bố, tại thành phố này cơ bản không có chỗ nào Đại Hắc không đi được, thời thời khắc khắc đều ở cùng Trương Hàng.
Trương Hàng nói hiện tại bọn họ không còn bao nhiêu tiền là thật, cho dù ai vào năm 2008 nhìn thấy năm trăm vạn quăng vào thị trường chứng khoán, sau đó ngay cả bọt nước cũng chưa thấy vang lên, cũng sẽ có bóng ma như vậy với việc tiến vào công ty chứng khoán lần nữa.
Năm 2008, ở trong kỳ nghỉ đông, Trương Hàng không hiểu làm sao bị Đại Hắc dẫn đến công ty chứng khoán. Vốn hai người đã nói là tản bộ, kết quả là càng đi càng xa, đợi đến khi Trương Hàng phản ứng lại đã có người đi đến trước mặt cậu hỏi: “Chào ngài, không biết ngài có cần trợ giúp gì không?” Tiếp đó, khi Trương Hàng dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác mở tài khoản chuẩn bị chuyển tiền, cậu suy nghĩ một chút nói: “Một vạn đi?”
Đại Hắc cắn ống quần của Trương Hàng, cố sức cắn, răng nhọn chạm vào da có chút đau đớn.
Trương Hàng cắn răng một cái, hạ quyết tâm nói “Mười vạn.”
Ống quần bị cố sức kéo lấy, Đại Hắc dùng chân trước dẫm lên chân cậu, Trương Hàng lại lần nữa hạ xuống: “Một trăm vạn!”
Đại Hắc còn chưa thả lỏng răng, móng vuốt đập xuống năm cái lên chân cậu. Người khiếm thị đặc biệt mẫn cảm đối với va chạm, không cần nhắc nhở cậu cũng tự động đếm hết, sau năm cái đập đó, mặt của Trương Hàng cũng tái hết cả rồi, cậu còn cho mình đã đếm sai rồi, ai biết trong lúc còn do dự, móng vuốt của Đại Hắc lại một lần nữa đập năm cái lên chân còn lại của cậu.
Không có biện pháp, Trương Hàng chỉ có thể thoáng cái đầu tư năm trăm vạn vào, lúc này liền lập tức được đưa vào phòng VIP. Năm 2008, người thoáng cái đã đầu tư năm trăm vạn vào chứng khoán vẫn là rất ít, Trương Hàng như vậy đã có thể hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc khách quý, có người chuyên nghiệp hỗ trợ thao tác.
Trương Hàng nhìn không thấy tỷ giá lên xuống của chứng khoán, chỉ có thể để nhân viên công tác đọc cho cậu nghe. Nhân viên công tác không ngừng rì rầm đọc, mãi đến một cái tên, Đại Hắc liền cắn lấy ống quần Trương Hàng, đồng thời lại đạp lên chân trước của cậu năm cái.
Trương Hàng chỉ có thể cười khổ, đành hỏi nhân viên công tác xem loại cổ phiếu này tình hình ra sao?
Nhân viên công tác nói thẳng, rớt thảm, một đường xanh biếc1, thảm đạm không gì sánh được, bao nhiêu người đặt tiền vào đây đều là không lấy lại được vốn gốc. Trương Hàng nghe vậy mặt cũng tái nhợt, thế nhưng Đại Hắc vẫn đang gặm chân của cậu, đây cũng không phải là dùng bốn đồng mua vé số lấy về tám trăm vạn, đây là năm trăm vạn…
Trương Hàng hồi tưởng bộ dạng Đại Hắc mỗi ngày đều ngồi trước truyền hình tập trung nghe kênh tài chính kinh tế, cười khổ cũng biến thành cười nhạt, giơ tay lên sờ sờ đầu Đại Hắc, trấn an đối phương vẫn đang táo bạo cào giày của mình, nhẹ nhàng đặt năm trăm vạn lên cái loại cổ phiếu này.