[Reup/Đm][Full] Trùng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù - Chương 32
Tháng 7 năm 2010, Trương Hàng tốt nghiệp trường khuyết tật, không có lễ phục tốt nghiệp, chỉ có một tấm ảnh chụp tập thể, bởi vì tất cả học viên đều không thể nhìn thấy nên tấm hình này được dùng kỹ thuật xử lý đặc thù, khiến đường viền hình dạng của mỗi người trong ảnh đều hơi gồ lên một chút, có thể sờ ra được. Lúc Trương Hàng chụp ảnh chính là đứng ở rìa phải của hàng cuối cùng, lúc này cậu đã nhổ giò, trở nên rất cao, cho dù là ở phương bắc cũng có thể coi như có chiều cao khả quan, mà bên cạnh Trương Hàng còn có một con chó dẫn đường đang ngồi, cũng được dùng đặc hiệu xử lý qua, có thể sờ ra được.
Ảnh chụp còn được đính kèm một danh sách lớp viết bằng chữ nổi, căn cứ theo thứ tự trong ảnh chụp mà liệt kê. Rõ ràng bọn họ nhìn không thấy, thế nhưng vẫn muốn dùng mọi biện pháp ghi nhớ bạn học của mình.
“Đây chính là Đại Hắc sao?” Một bạn học kinh ngạc hỏi, “Thấp như vậy, thấp hơn Trương Hàng nhiều lắm. Mỗi lần tan học ta đều nghe được tiếng sủa của nó, thật to, còn tưởng rằng là một con chó rất lớn đâu.”
“Labrador vốn là đứng giữa chó cỡ trung và cỡ lớn, sau khi trưởng thành cũng không quá cao, đương nhiên chỉ lớn như vậy.” Một bạn học khác cũng vuốt ve vị trí của Đại Hắc, nói: “Bất quá Trương Hàng, con chó của em cũng thật lợi hại mà, từ khi còn ở lớp dự bị, em đến trường bốn năm, nó liền theo cùng em bốn năm, một mực đứng ngoài cửa canh giữ, ngày đêm không màng. Thậm chí còn làm hiệu trưởng cảm động, để Đại Hắc chụp ảnh tốt nghiệp cùng chúng ta nữa.”
Khóe miệng của Trương Hàng hơi nhếch lên, chàng thanh niên hai mươi tuổi này đã thực sự trưởng thành theo đúng phương hướng Lục Thừa Nghiệp hoạch định. Vóc dáng của cậu cũng không đặc biệt cao, thế nhưng tỷ lệ cơ thể thập thần hoàn mỹ, một đôi chân dài bị giấu trong đồng phục, mơ hồ lộ ra đường viền mạnh mẽ. Cậu cực kỳ anh tuấn, rõ ràng là một người khiếm thị, thế nhưng mỗi lần cười rộ lên sẽ khiến người ta cảm nhận được ánh mặt trời tươi sáng, đôi mắt cũng phi thường xinh đẹp, bởi vì không có tiêu cự lại càng khiến cho thoạt nhìn giống như vực sâu hun hút. Nếu ánh nhìn của người đối diện dừng lại trên gương mặt cậu, nhất định sẽ bị nội hàm sâu sắc từ trong đôi mắt nọ hấp dẫn đến vô pháp kềm chế.
Cậu chỉ cần đứng ở nơi đó, mỉm cười, cả người giống như liền tự động phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt ấm áp, khiến trái tim người nhìn cũng theo đó mà ấm áp. Lúc biết được một thanh niên xuất sắc ưu tú như vậy thật ra lại là một người khiếm thị, trong lòng cũng sẽ theo đó mà đau xót.
Thế nhưng trong trường, các học sinh đều không nhìn thấy tướng mạo của Trương Hàng, bọn họ không thể cảm nhận bề ngoài xuất sắc cùng khí chất tháng năm lắng đọng của cậu. Mà sở dĩ Trương Hàng nổi danh trong trường là vì cậu có một con chó dẫn đường, suốt bốn năm qua bất kể mưa gió đều đi theo cậu, đồng thời cậu cũng chỉ có duy nhất một con chó này thôi.
Người vừa tiếp xúc với Trương Hàng biết bên cạnh cậu không có người chiếu cố, phải sống một mình, cho dù là bạn học khiếm thị cũng sẽ vì lẽ đó mà không ngớt thổn thức. Thế nhưng sau khi quen biết lâu dài, loại thổn thức này cũng sẽ hóa thành ước ao — có thể có một thân nhân gắn bó từ linh hồn như vậy, là một loại may mắn có thể gặp mà không thể cầu.