[Reup/Đm][Full] Trùng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù - Chương 15
“Hàng Hàng!” Trương Khải Minh vừa vào cửa đã ôm lấy Trương Hàng, lực đạo cực lớn, cánh tay giống như là muốn đính Trương Hàng vào trong xương tủy của mình.
Bàn tay của Trương Hàng dừng lại trên không một chút, cuối cùng vẫn là chần chờ khẽ đặt lên lưng Trương Khải Minh, phóng túng chính mình hưởng thụ cái ôm đã lâu không nhận được này.
Lục Thừa Nghiệp ở bên cạnh không ngừng nhe răng nhưng rốt cục cũng không sủa, chỉ gắt gao ngồi bên cạnh Trương Hàng vững vàng nhìn chằm chằm Trương Khải Minh. Hắn còn nhớ rõ phản ứng của Trương Khải Minh khi biết Trương Hàng không phải con ruột của mình, ông tát Trương Hàng, còn bỏ cậu lại bệnh viện một mình. Thế nhưng đồng dạng, Trương Khải Minh cũng đã quay về bệnh viện đón Trương Hàng, còn nguyện ý vì đứa trẻ không có chút liên hệ máu mủ gì với mình mà trả phí nuôi dưỡng. Cảm tình của Lục Thừa Nghiệp đối với người này rất phức tạp, nói vậy tình cảm của Trương Khải Minh đối với Trương Hàng cũng vô cùng phức tạp, ông thật sự không biết phải đối xử với cậu như thế nào mới tốt.
Sau khi tỉnh táo lại, Trương Khải Minh đau lòng nhìn vào đôi mắt của Trương Hàng, đôi mắt kia vẫn xinh đẹp như trước, chỉ là khi ông giơ tay lên xoay xoay trước mặt cậu, rõ ràng Trương Hàng không có phản ứng chút nào.
“Hàng Hàng, mắt của con…” Trương Khải Minh run rẩy hỏi.
Trương Hàng trầm mặc gật đầu.
“Chuyện bắt đầu từ lúc nào?” Thần sắc đau lòng của Trương Khải Minh hoàn toàn không phải giả vờ, ông thực sự vẫn rất yêu thương đứa trẻ được chính mình nuôi dưỡng tới lớn này.
“Đại khái từ lúc nhập học năm trước thì ban đêm đã không nhìn rõ, con còn tưởng mình cận thị nên không quá chú ý. Sau đó… trước tết vừa rồi con đi bệnh viện khám lại.” Trương Hàng hời hợt nói, “Là đột biến sắc tố võng mạc, bác sĩ nói không trị được. Sau thì, vừa mấy ngày trước liền nhìn không được nữa.”
Chỉ là những nội dung ẩn sau lời nói của cậu Trương Khải Minh làm sao lại không biết. Tết năm ngoái, còn không phải thời gian ông và Triệu Hiểu Liên ồn ào chuyện ly hôn sau, cũng là lúc ông phát hiện mình và Trương Hàng không có quan hệ huyết thống. Vậy nên đứa trẻ này, cũng là khi đó tự mình đi bệnh viện? Ngay lúc đó, đứa trẻ này đã biết mình sẽ mù sao? Khi đó, làm sao một đứa trẻ như vậy có thể chịu đựng được, như thế nào thản nhiên chấp nhận việc mình sẽ bị mù mãi mãi chứ?
Bàn tay Trương Khải Minh đang run rẩy, ông không cách nào tưởng tượng được khi đó Trương Hàng có bao nhiêu thống khổ. Hài tử mà ông đã nhất mực yêu thương, ở dưới tình huống ông hoàn toàn không hay biết đã lặng lẽ chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, mà ông lại hoàn toàn không chú ý đến.
“Là Tiếu Nhâm đại ca thông báo cho ba biết con đang ở đây sao?” Trương Hàng hỏi.
“Là một công an trung niên thông báo cho ta, người đó nói Triệu… mẹ con đã bán nhà bỏ đi, để lại một mình con bơ vơ, hiện tại đang ở nhờ trong nhà một đồng chí trong sở bọn họ. Là người đó nói địa chỉ cho ba biết.”
Trương Hàng gật đầu, cậu có thể hiểu được cách làm của vị đội trưởng đó, nếu như cậu đã mười tám tuổi cũng đơn giản, thế nhưng dù sao hiện tại cậu vẫn còn ở độ tuổi trung gian giữa thành niên và vị thành niên, có rất nhiều chuyện không thể tự mình làm chủ, không có người giám hộ là không được. Mẹ ruột bỏ đi, cảnh sát liên hệ người cha trên giấy tờ này là chuyện tất nhiên. Tiếu Nhâm tuy rằng nguyện ý thu lưu cậu, thế nhưng đó là quyết định của cá nhân hắn, với trách nhiệm của một cảnh sát nhân dân, đội trưởng nhất định phải thông báo sự việc đến người nhà của cậu.