(Re-Up) Tôi Hẹn Hò Với Nam Thần Stream Asmr (18+) - Chương 23: Hương vị của cô ấy
- TOP Truyện
- (Re-Up) Tôi Hẹn Hò Với Nam Thần Stream Asmr (18+)
- Chương 23: Hương vị của cô ấy
Editor: Méo
Đã quá muộn để cản anh, Trần Ngữ Sương chỉ có thể kẹp chặt hai chân nhìn anh cúi xuống.
Đầu ngón tay cô đã tê rần, toàn thân căng ra như dây đàn.
Đỉnh đầu mềm mại dừng ở bên váy cô một chút, rồi lại cúi sâu hơn nữa.
Trần Ngữ Sương càng thêm khẩn trương, mũi chân bấu chặt vào đầu giày, cọ cọ trên mặt đất, lực mạnh đến mức khiến cô đau nhức. Nơi hạ thân giống như bị kích thích, khép mở một chút rồi phun ra một luồng dâm thuỷ.
“…” Cô cọ xát hai chân, cả mặt đỏ bừng như quả cà chua, đành phải cúi đầu nhìn điện thoại che đi.
Dẫu biết đàn anh không thể nghe thấy tiếng nước chảy dưới thân, song sự ngượng ngùng vẫn bao trùm cả người cô.
“Đàn anh… Anh tìm được chưa?” Thật ra vừa rồi Lâm Cạnh mới chỉ cúi xuống nhưng Trần Ngữ Sương lo lắng khả năng sẽ bị nhìn trộm bất cứ lúc nào, không kìm được mà thúc giục anh.
Giọng anh rất nhỏ, ở dưới bàn nhích tới nhích lui, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc: “Em đợi chút, bút rơi hơi xa.”
Anh lại dịch lên trước người Trần Ngữ Sương, dáng vẻ như đang rất cố gắng nhặt bút. Trần Ngữ Sương đành cố gắng co chân lại hết mức cho anh dễ di chuyển.
Lâm Cạnh cúi đầu, cứ thế làm lơ cái bút đang nằm dưới chân cô, coi như không thấy mà liếc xung quanh.
Song vừa nhìn thấy váy Trần Ngữ Sương thì cơn giận dữ lập tức sôi trào.
Một chiếc váy chỉ dài tới đầu gối thì che được cái gì? Hai chân thon trắng như tuyết của cô lộ ra ngoài hết, lỡ bị kẻ quái dị nào nhìn trộm thì sao bây giờ? Huống hồ cô còn không mặc quần lót!
Lâm Cạnh vẫn chưa nhận ra chính anh mới là cái người quái dị đó.
Anh thậm chí còn muốn lấy quần dài của mình đưa cho cô mặc, tốt nhất là kín kẽ toàn thân.
Lâm Cá Voi cầm bút, chợt nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời. Anh tính toán tốc độ xoay bút, góc độ buông bút, thậm chí là cả phản ứng của Trần Ngữ Sương nữa. Bút máy trên tay Lâm Cạnh rơi xuống tạo thành một đường cong hoàn mỹ, không ngoài dự đoán của anh, cứ thế mà rơi dưới chân Sương Sương.
Lớp phủ kim loại, nhìn đã biết là chiếc bút máy xa xỉ, thế mà lại bị chủ nhân không thương tiếc ném thẳng xuống đất. Trên mặt bút còn sót lại chút bụi bẩn, trông rõ đáng thương, Lâm Cạnh lại chẳng chút để tâm, thậm chí còn hưng phấn đá nó ra xa.
Bút máy tội nghiệp làm công cụ bị đá, mặt còn lại cũng dính đầy bụi trên mặt đất.
Bút máy: Wdnmd*, tôi đã làm gì sai?
(*) Có nghĩa là [Dcmm].
Đôi chân dài trắng hơi cọ xát, Lâm Cạnh nhìn rất rõ ràng. Anh biết cô không mặc quần lót, càng thêm ác ý trêu đùa.
Lâm Cạnh nín cười, lén nhìn cô mất tự nhiên mà kẹp chân lại, động tác nhặt bút ngày càng chậm chạp.
Không biết có phải ảo giác của Lâm Cạnh hay không, chóp mũi như có mùi hương ngọt ngào quyến rũ bay tới. Loại cảm giác này như có như không, lúc không chú ý thì quanh quẩn bên mũi, nhưng nếu tập trung thì có thể cảm nhận được hương thơm tươi mát và cơ thể mềm mại của cô.