(Re-Up) Tôi Hẹn Hò Với Nam Thần Stream Asmr (18+) - Chương 19: Khai giảng
Editor: Méo
Giữa tháng chín, các thành phố ở phía Bắc như thành phố Q vẫn nắng nóng chói chang, cây cỏ xanh tốt ven đường đều bị khô héo.
Tay trái Trần Ngữ Sương ôm một cái thùng, tay phải cầm ly trà sữa mát lạnh, đau đầu chóng mặt đi vào trường học.
Mới khai giảng xong, sân trường vẫn còn rất đông người, dù là diện tích của đại học Q lớn nhất nhì trong thành phố thì cũng không tránh khỏi việc chen chúc. Trên đường đến ký túc xá, Trần Ngữ Sương bê thùng thường bị đụng phải người khác, không khí ngột ngạt nóng bức khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Làm phiền, cho tôi qua chút.” Cô cố sức mang theo chiếc thùng xuyên qua đám người, không ngờ lại vô tình đụng phải một lồng ngực.
Thân thể cường tráng cùng hơi thở cực nóng phả xuống, mùi hương quần áo nhàn nhạt nhanh chóng kéo cô hoàn hồn.
Cô vội vàng lùi về sau hai bước nhưng không may lại dẫm phải chân người khác, Trần Ngữ Sương cuống quýt xin lỗi. Đến khi giải quyết xong, cô mới quay đầu nhìn người mà mình vừa đụng vào.
Anh ta rất cao…
Đó là suy nghĩ đầu tiên.
Ánh mặt trời nằm sau lưng người này khiến cô không khỏi híp mắt ngẩng đầu nhìn anh.
Đối diện trực tiếp với cô là một đôi mắt màu nâu sáng lấp lánh mang theo ý cười, hàng mi dài lan rộng trên mắt anh.
Da anh không trắng lắm, rám nắng pha chút lúa mì, nhìn qua có lẽ là người thường xuyên vận động.
Người này nở nụ cười rất tươi, lại có vài phần ngốc nghếch, khoé miệng có một lúm đồng tiền rất sâu.
“Đàn em, cẩn thận một chút.”
Xung quanh người đến người đi, cãi cọ ầm ĩ, cô không nghe rõ anh ta đang nói gì.
Trần Ngữ Sương mở to mắt nhìn anh, lớn tiếng đáp lại: “Sao ạ?”
Anh bật cười, mắt hơi nheo lại, đuôi mắt rũ xuống cong thành hình lưỡi liềm, rất giống biểu tượng cảm xúc cún con phổ biến đợt trước.
Anh cúi đầu, hơi sát lại gần, cất giọng nói to, trong trẻo lại thanh thoát: “Anh nói… Đàn em, để anh giúp em mang đồ!”
Lúc này Trần Ngữ Sương mới nghe rõ lời anh nói, cô bỗng ngẩn người, giọng của người trước mặt rất hay, hơi giống Cá Voi.
Nhưng giây tiếp theo cô lại tự ném suy nghĩ này ra khỏi đầu. Nằm mơ! So với giọng của Cá Voi thì thua xa.
“Không cần đâu.” Cô ý thức được mình là người đã có gia đình, bên ngoài gặp được hồ ly tinh lớn lên đẹp trai, giọng nói lại dễ nghe, cũng không thể tuỳ tiện mà thông đồng được.
Đàn anh kia không nói gì, lập tức ôm lấy đồ của cô lên trước. Bọn họ đã đứng ở đây một lúc lâu, người tới người lui đều phải đi vòng qua hai người. Trần Ngữ Sương cũng ngại đứng đó, nhanh chóng đuổi theo chân người kia.
“Này, anh làm gì thế?” Người này đã cao rồi, chân lại còn dài nữa, đi nhanh vô cùng. Trần Ngữ Sương hai bước chạy một bước đi mới bắt kịp được anh, muốn kéo lại nhưng thấy không ổn nên chỉ có thể gọi từ đằng sau.