Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 72
Bình Lỗ, Tây Xuyên vừa trải qua cơn chiến loạn, từ nam chí bắc hầu như không có người buôn bán, trên đường chỉ lác đác vài người qua lại, cỏ dại mọc um tùm, cảnh tượng hiu quạnh.
Bỗng nhiên, từ xa bụi đất bay mù mịt, một đường vạch màu đen xuất hiện phía chân trời, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, một đội binh sĩ đông nghìn nghịt xuất hiện.
Những binh sĩ khôi giáp chỉnh tề, ước chừng gần năm sáu trăm người, hơn mười đội nhân mã đi qua, tiếp sau là ba chiếc xe ngựa, nổi bật hơn cả là chiếc xe hoa lệ ở chính giữa, người đánh xe cực kì tráng kiện, tay cầm cương vững chắc.
Chỉ lát sau, rèm xe được vén lên, một người nhìn ra. Sắc mặt người này tái nhợt, khuôn mặt thanh tú tinh tế, đuôi lông mày hơi xếch, đôi con ngươi trong suốt sáng ngời, ẩn chứa thần thái làm say lòng người, chính là Mộ Tử An cùng quân Tây Xuyên hồi kinh.
Sau khi Tiểu Khánh Tử truyền chỉ, Hạ Diệc Hiên bàn giao quân vụ thành Quảng Dương và việc hoà đàm với Tây Lăng; Mộ Tử Duyệt để lại một phong thư dày giao cho một quan viên Tây Lăng đến hoà đàm, nhờ hắn gửi cho Trịnh Quyết. Lưu luyến chia tay Mộ Tử An xong, hắn một mình đến Bình Lỗ.
Mộ Tử An sợ bệnh của Thẩm Nhược Thần và thương thế của Hạ Diệc Hiên trên đường trở nặng nên không đi nhanh. Tiểu khánh Tử thấy lộ trình kéo dài hơn dự kiến nhưng không dám thúc giục, đành phải mỗi ngày lẽo đẽo theo sau Hạ Diệc Hiên nhắc nhở.
Từ đại phu được an bài đi cùng đoàn quân. Theo yêu cầu của ông, toàn bộ đội ngũ đều thả chậm tốc độ, trông cứ như đang du sơn ngoạn thủy. Mộ Tử An thường xuyên cùng Hạ Diệc Hiên chuồn ra khỏi đội ngũ, hưởng thụ những giây phút hẹn hò ngọt ngào hiếm hoi.
Suốt đường đi, Mộ Tử An như trong đầu có quyển sách, địa phương nào có món gì ngon, chỗ nào đẹp nàng đều biết cả. Nàng rủ Hạ Diệc Hiên cùng đi, Hạ Diệc Hiên thương thế đã tốt hơn nhiều, tất nhiên muốn dành nhiều thời gian riêng tư cùng Mộ Tử An, ngoại trừ vài ám vệ đi theo, còn toàn bộ Tả Kiêu Doanh đều bị hắn để lại. Hai người cứ như đang du sơn ngoạn thủy, cảnh đẹp trên đường đều nhìn ngắm thỏa thích, hưởng thụ thời gian nhàn nhã khó được.
Tiểu Khánh Tử và Đỗ Như Lượng đều lo sợ. Hạ Vân Khâm trước khi đi ngàn dặn vạn dặn, ra lệnh bọn họ không được trì hoãn, phải lấy tốc độ nhanh nhất bình an về kinh thành. Thế nhưng hai người kia, một là Thụy vương quyền khuynh thiên hạ, một là sủng thần hoàng đế vô cùng yêu mến. Dù cho bọn hắn thêm hai lá gan cũng không dám cãi lời.
Trong khoảng thời gian vô cùng vui vẻ này, người khiến Mộ Tử An cảm thấy ái ngại nhất chỉ có Thẩm Nhược Thần.
Thẩm Nhược Thần hầu hết thời gian đều ở trong xe ngựa đọc sách, viết chữ, đôi khi cùng Từ đại phu chơi cờ. Ngẫu nhiên thấy Mộ Tử An cùng Hạ Diệc Hiên cũng chỉ gật đầu chào hỏi cho có lễ, nhìn không ra có gì bất thường.
Thế nhưng những lúc Mộ Tử An lơ đãng lại cảm thấy có ánh mắt mãnh liệt như muốn xuyên thấu nàng, nàng vừa để ý thì ánh mắt ấy đã biến mất.
Một lần nàng cùng Hạ Diệc Hiên trở về thì trời đã khuya. Nàng nhảy vào xe ngựa, chợt nhớ ra còn chuyện chưa nói nên xốc rèm xe định kêu Hạ Diệc Hiên, không ngờ phát hiện có người đứng dưới góc đại thụ, ánh mắt si ngốc đăm đăm nhìn về xe ngựa của nàng.