Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 67
Mộ Tử Duyệt lao về phía hắn càng ngày càng gần, Hạ Diệc Hiên cơ hồ có thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng. Hai mắt nàng trợn lên đầy sợ hãi.
Rốt cuộc cũng đợi được ngày này, ngày hắn có thể thấy nàng vì hắn mà lo lắng, vì hắn mà sợ hãi, Hạ Diệc Hiên mơ mơ hồ hồ nghĩ. Hắn vươn tay ra, há miệng thở dốc, dùng hết khí lực cảnh cáo: “Không được dùng… Tay trái…”
Giọng nói hắn vô lực, miệng hắn như bị cái gì khép chặt, bên tai cái gì cũng nghe không được. “Bùm” một tiếng, Hạ Diệc Hiên ngã ngất.
Trên sườn núi phía bắc, một tràng tiếng hoan hô vang lên, một đám người đều nhịp hô: “Chủ soái đại Hạ đã chết! Đại Hạ Thụy vương bỏ mình! Tây Lăng quân chắc thắng!”
Quân Tây Lăng đến cứu viện thành Quảng Thiên bọc đánh từ phía sau, trên đỉnh núi là cờ chỉ huy, như đao nhọn đâm vào sau lưng quân Đại Hạ.
Trước cửa thành, Chinh Tây quân và Bình Nam quân vì sự kiện bất ngờ này mà hỗn loạn.
Mộ Tử Duyệt đỡ Hạ Diệc Hiên. Sau lưng hắn là một mũi tên cắm sâu, góc đâm xảo quyệt quỷ dị, hướng về tim, vài tia máu rỉ ra dần thấm ướt áo choàng.
Nhiều năm qua, bất luận là phải mang trên mình bí mật cả gia tộc, chiến đấu đơn độc, hay bốn bề là hiểm cảnh, Mộ Tử Duyệt cũng không hề sợ hãi. Nhưng giờ khắc này, nàng rốt cuộc đã biết sợ, cả người đều run như lá vàng trong gió.
“Hạ Diệc Hiên! Ngươi mau đứng lên, đừng làm ta sợ!” Nàng thì thào tự nói, run run gọi hắn, nhưng con người lãnh khốc đó vẫn không nhúc nhích.
Thân tên lạnh như băng, nàng cảm thấy cả người đau đớn. Nàng biết, để bắn được mũi tên này, người bắn tên nhất định tài nghệ cao siêu, nội lực mạnh mẽ, ngay cả nàng cũng kém một bậc. Một mũi tên này xé gió lao đi, nàng có thể tưởng tượng được uy lực của nó.
Một giọt giọt nước thấm trên lưng Hạ Diệc Hiên, Mộ Tử Duyệt hoảng hốt sờ lên xem thử. Tay nàng ẩm ướt, hóa ra, nàng khóc. Nàng cắn chặt răng, giọng nói nghẹn ngào thoát ra từ cổ họng: “Hạ Diệc Hiên, ngươi gắng chịu đựng! Ta về sau cái gì cũng đều nghe lời ngươi, thật, ta thề, ta không bao giờ bỏ chạy nữa, ta cả đời đều ở bên ngươi, chỉ cần ngươi không có việc gì!”
Phía sau có hai người chạy đến, một trái một phải nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh Hạ Diệc Hiên. Đội thân vệ hoảng loạn vây quanh.
Một chút nước mắt khiến Mộ Tử Duyệt bình tĩnh hơn.
“Hạ Đao, chuẩn bị kim sang dược, có bao nhiêu lấy bao nhiêu, lát nữa thoa lên miệng vết thương!”
“Ngươi, ngươi đè tay chân Thụy vương lại.”
“Mộ Thập Bát, ngươi chuẩn bị, điểm huyệt cầm máu.”
“Ngươi tới rút tên, không, vẫn là ta rút đi.”
“Nhanh tìm quân y đến đây.”
…
Mũi tên rút ra, máu tuôn ào ạt. Mộ Tử Duyệt lập tức nhắm mắt lại ngồi té trên mặt đất, tay phải cầm tên chống trên mặt đất, run rẩy không ngừng, suýt nữa té xỉu.