Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 65
Xa xa bỗng có tiếng hô quát làm Mộ Tử Duyệt giật mình, lòng cũng thanh tỉnh lại. Khóe miệng nàng khẽ nhếch, trào phúng cười: “Thế nào, chẳng lẽ Diệc Hiên huynh muốn cầm tù ta ở đây?”
Hạ Diệc Hiên mờ mịt nhìn nàng, ôn nhu trong mắt dần tiêu tán, thay vào đó là một mảnh hờ hững: “Ngươi thích nghĩ thế nào thì nghĩ, tóm lại, trừ phi ngươi có nơi tốt hơn để đi, bằng không, đời này chỉ có thể ở bên ta.”
Mộ Tử Duyệt phiền não day day thái dương, giận dữ nói: “Tốt tốt, không đề cập tới chuyện nhàm chán đó nữa, chừng nào ngươi đoạt thành? Ta cùng đi với ngươi.”
Hạ Diệc Hiên quả quyết cự tuyệt: “Không được, ngươi cứ ngoan ngoãn ở yên trong viện này, giúp bày mưu tính kế là được rồi.”
Mộ Tử Duyệt như cười như không nhìn hắn: “Hóa ra Diệc Hiên huynh không phải muốn biến ta thành tù phạm, mà là muốn dưỡng ta thành chim hoàng yến nhốt trong lòng son.”
“Ngươi ——” Hạ Diệc Hiên tức giận đến cả người phát run.
Mộ Tử Duyệt cười lạnh: “Diệc Hiên huynh giận rồi? Nóng giận có hại cho thân thể đó. À đúng rồi, nuôi chim cũng phải có tay nghề, loài chim giống như ta thỉnh thoảng cũng phải được thả ra hít thở khí trời, bằng không chỉ sợ u uất chán nản mà chết…”
Hạ Diệc Hiên gắng hít một hơi thật sâu, dần lấy lại bình tĩnh. Đôi mắt hắn đen như nước sơn, tĩnh lặng nhìn Nghiễm An vương làm người ta vừa yêu vừa giận: “Mộ Tử Duyệt, ngươi không cần cố ý chọc giận ta, ta biết ngươi sợ gì. Cả Mộ Tử An và Mộ Tử Duyệt đều không chết đúng không? Mộ Tử Duyệt chính là uy vũ tướng quân của Tây Lăng đúng không? Ngươi chính là Mộ Tử An đúng không!”
Như sét đánh bên tai, thiếu chút nữa Mộ Tử Duyệt khuỵu chân té ngã. Một bí mật lớn cất giấu trong lòng lâu như vậy lại chỉ phút chốc bị nói toạc ra! Nàng hổn hển thở, kịch liệt ho khan.
“Diệc Hiên huynh, ngươi thật biết nói đùa…” Nàng miễn cưỡng cười gượng, “Gánh hát nào mời được ngươi biên kịch bản thì gặp may rồi, nhất định sẽ phát tài.”
Hạ Diệc Hiên bi thương nhìn nàng: “Mộ Tử Duyệt, ngươi rốt cuộc còn muốn giấu giếm ta tới khi nào? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn đề phòng ta?”
Dứt lời, hắn tung một chưởng lên mặt bàn, kèm theo đó là bao nhiêu phẫn nộ chất chứa trong lòng. Cái bàn đổ gục trong tiếng vỡ vụn. Hắn trầm mặc một lát, bước ra đại sảnh.
Mộ Tử Duyệt yên lặng nhìn bóng dáng của hắn, nửa quỳ nửa ngồi xuống, khẽ chạm lên những đầu gỗ vỡ, nụ cười châm biếm nơi khóe miệng rốt cuộc cũng biến mất. “Đồ ngốc, sao cứ phải đập vỡ đồ…” Nàng thở dài, “Tính tình nóng nảy này…”
Ngoài cửa, một phó dịch thò đầu vào nhìn, rụt rè hỏi: “Đại nhân, có cần tiểu nhân dọn dẹp không?”
Mộ Tử Duyệt gật đầu, từ từ đứng dậy, ra ngoài cửa nhìn: “Vương gia đi hướng nào ?”
“Ra hậu viện.” Phó dịch khó hiểu nhìn nàng, nhịn không được tò mò, hỏi: “Đại nhân sao dám khiến vương gia phát hỏa đến vậy? Vương gia chỉ cần liếc mắt một cái, chúng tiểu nhân đều sợ tới không dám hé răng, ngay cả các vị tướng quân cũng không ngoại lệ.”