Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 6
Đứng trên đường cái đợi một hồi lâu, Mộ Tử Duyệt mới thấy Mộ Thập Bát thò đầu ra chạy tới, vẻ mặt cười đến nhộn nhạo: “Công tử, hắn lên rồi, chúng ta làm gì bây giờ?”
“Còn có thể làm gì? Đi thôi, chớ chọc người ta ghét.” Mộ Tử Duyệt phẫy tay áo, đi lên phía trước.
“Chúng ta thật sự đi Thụy vương phủ sao? Xem bộ dáng kiêu ngạo của tên Hạ Đao kia, hai người đều là vương gia, công tử vẫn là đại thần bệ hạ sủng ái tín nhiệm nhất, luận lý lịch, luận quyền thế, Nghiễm An vương phủ chúng ta có điểm nào kém hơn Thụy vương phủ bọn họ? Hắn khoe mẽ gì chứ?” Mộ thập bát khinh thường nói.
Mộ Tử Duyệt tâm tình rất tốt, chậm rãi nói: “Thập Bát, ngươi sai rồi, đạt đến cảnh giới thần tử tối cao chưa phải công tử nhà ngươi, lại càng không phải là Thụy vương Hạ Diệc Hiên.”
Mộ Thập Bát gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Công tử, tiểu nhân ngu dốt, như thế nào mới là cảnh giới thần tử tối cao?”
“Là một quyền thần lập được đại công không ai có thể vượt qua, tiếng thơm lưu sử sách, bệ hạ cùng dân chúng Đại Hạ vừa nhắc tới là cảm thấy yêu thích và tôn kính, dưới một người trên vạn người, nhất hô bá ứng.” Mộ Tử Duyệt nghĩ đến xuất thần, nhiệt huyết sôi trào.
“Chà… Công tử quả là người có chí hướng!” Mộ thập bát cũng kích động, “Lão vương gia dưới suối vàng có biết, nhất định rất cao hứng. Ngài ấy trước kia cả ngày lo lắng công tử không thể làm rạng danh Nghiễm An vương phủ.”
“Cha ta… Cha ta biết cái gì! Ta mới không thèm bắt chước người làm một đại thần như vậy, đến cuối cùng, công cao chấn chủ, ngược lại làm cho người ta như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than. Ta và bệ hạ phải làm một đôi quân thần thân thiết nhất từ xưa đến nay, có một không hai, không thể trở nên xa lạ như thế được.” Mộ Tử Duyệt lẩm bẩm.
Mộ Thập Bát chưa nghe rõ, tiếp tục truy vấn: “Công tử, ngài thì thầm cái gì đó?”
“Ta đang nói, ngươi hiểu ta vừa rồi đang nói cái gì sao?” Mộ Tử Duyệt liếc xéo hắn một cái.
“Ta đương nhiên hiểu,” Mộ thập bát ưỡn ngực, “Công tử, ngài muốn trở thành thần tử cực phẩm, đem cả Thụy vương phủ và tả tướng phủ đánh ngã.”
Mộ Tử Duyệt bật cười: “Ngươi người này, cả ngày chỉ biết đánh tới đánh lui, quả thật cần phải đến quân Chinh Tây học hỏi kinh nghiệm.”
“Công tử, đừng nha! Ngài muốn trở thành thần tử cực phẩm, ta muốn trở thành thị vệ cực phẩm, làm thị vệ lợi hại nhất của ngài, không cần rời vương phủ để gia nhập quân Chinh Tây đâu.” Mộ thập bát cười hì hì nói.
Mộ Tử Duyệt thấy lòng ấm áp. Mộ Thập Bát này là nàng nhặt được lúc còn ở biên cương. Lúc ấy cả người hắn toàn máu, nằm trên một thân cây ở vách núi, nàng thấy bộ dạng hắn khá thanh tú, nhất thời mềm lòng, mang hắn đến chỗ quân y để trị thương.
Thương thế trên người Mộ Thập Bát dần lành lại, nhưng hắn quên sạch chuyện trước đây. Tuy hơi ngờ nghệch trong đối nhân xử thế, nhưng hắn lại có thiên phú dị bẩm với võ học, hơn nữa dùng kiếm và phi tiêu đều giỏi, nên coi như Mộ Tử Duyệt có thu hoạch lớn. Sau khi trở lại kinh thành, Mộ Tử Duyệt một tay gầy dựng đội thân vệ cho riêng mình, Mộ Thập Bát chính là một trong mười tám thân vệ đó, mười tám cũng là con số hắn tự chọn cho mình.