Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 58
Lý Dụ miễn cưỡng im lặng, đao kia kề bên cổ ánh lên chói lọi làm người ta phát sợ.
Bà chủ thản nhiên liếc mắt: “Ép buộc, ỷ mạnh hiếp yếu, không thể tưởng được Thụy vương danh khắp thiên hạ thế mà lại là người như vậy, thất kính.”
Hạ Diệc Hiên cũng không thèm phản ứng. Hạ Đao khẽ lật cổ tay, đao khẽ nhúc nhích, trên cổ Lý Dụ chảy ra một vệt máu dài, mọi người trong quán đều nín thở nhìn hắn.
Lý Dụ sợ tới mặt trắng bệch, rốt cuộc không lay chuyển được tình huống, hắn đành lắp bắp đem sự tình buổi tối hôm đó kể lại lần nữa, chỉ là trong câu chuyện dùng “Hắn” thay cho “Nghiễm An vương”. Kể xong, hắn khổ sở cầu xin: “Vương gia, hắn thật sự đã chết. Mặc kệ như thế nào, ty chức cũng đã thay hắn để lại di thư, không có công lao cũng có khổ lao, ngài tha cho ty chức đi!”
Hạ Diệc Hiên không thèm để ý đến hắn, hờ hững quay qua hỏi bà chủ, “Chuyện xưa này thế nào? Ta nghe đã lâu như vậy, mỗi ngày đều ngứa tay muốn đem người này một đao chém chết.”
Bà chủ khẽ nhếch khóe miệng, hướng về phía Địch Hổ vẫy vẫy tay: “Lấy mấy quyển sách để ở đầu giường ta ra đây.”
Địch Hổ đi chỉ chốc lát đã quay lại, tay cầm một chồng sách dày đặt lên bàn.
Bà chủ tiệm rượu tùy tay mở một quyển, chậm rãi đi tới Hạ Diệc Hiên, dừng trước mặt hắn một lát rồi giơ quyển sách về phía hắn: “Thụy vương điện hạ, chuyện xưa của ngươi cũ rích rồi. Ngươi xem sách này đi, trong này tùy tiện giở một quyển cũng có thể tìm được chuyện kinh tâm động phách hơn hẳn chuyện xưa của ngươi.”
Hạ Diệc Hiên chộp lấy tay nàng, trong lòng phát lạnh: người này mạch đập hỗn loạn suy yếu, xác thực có bệnh, không giống ngụy trang.
Hai tiểu nhị vừa sợ vừa giận vây quanh hắn: “Buông ra!”
Hạ Diệc Hiên buông lỏng tay, bà chủ vội lui liền hai bước, được hai tiểu nhị đỡ lấy. Lần này, nàng giận đến trắng mặt: “Hai vị đại nhân, các ngươi rốt cuộc là có ý gì? Quán nhỏ chúng ta không làm gì ngoài việc buôn bán, các ngươi lại đến gây sự. Huynh trưởng ta sắp đến đây, ta không còn cách nào khác là nhờ hắn đòi lại công đạo!”
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao một tháng trước tới đây mở quán rượu?” Thẩm Nhược Thần hỏi, viền mắt thâm đen, hiển nhiên mấy ngày nay không khi nào ngon giấc.
“Nói vậy các ngươi đã thăm dò lai lịch của ta. Cái gì cần nói ta đều đã nói, nửa điểm cũng không nói dối, còn việc gì không nên nói ta tự nhiên một chữ cũng sẽ không nói. Các ngươi muốn tìm người cũng không thể xem ta như phạm nhân được!” Bà chủ nhíu mày, hiển nhiên rất không hài lòng.
Quả thật Hạ Diệc Hiên đã sớm phái người ra roi thúc ngựa đến tổng bộ của Minh giáo ở Trung Nguyên đóng ở quận Lô Tây, được hồi báo là lão Tam của Minh giáo xác thực có một muội muội thuở nhỏ thân thể rất yếu, sau khi lão Tam mất tích thì bệnh không dậy nổi. Năm trước lão Tam trở về, nhờ đó sức khỏe của nàng mới thoáng có chút khởi sắc.
Hạ Diệc Hiên lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén: “Chính là vì ngươi không hề sơ hở mới khiến chúng ta hoài nghi. Minh giáo cùng Mộc Tề Sơn không có quan hệ gì, ngươi không có lý do gì đến đây; ngươi ứng đối khéo léo, hiển nhiên đã sớm nghĩ sẵn trong đầu. Ngươi nhất định cùng Nghiễm An vương có liên quan. Ngươi nhất định biết hắn đang ở đâu, đừng hòng giấu diếm nữa!”