Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 55
Một mùa xuân nữa lại đến.
Mộc Tề Sơn là vùng lân cận kinh thành, một địa danh nổi tiếng với phong cảnh tú mỹ, cũng là vùng địa linh nhân kiệt sinh dưỡng hiền tài. Dãy núi chia vùng bình nguyên thành hai trấn nhỏ. Tây Tề Trấn nổi tiếng với biển trúc rừng đào, đẹp như tiên cảnh, lúc nào cũng có văn nhân mặc khách Đại Hạ đến thăm, để lại rất nhiều tác phẩm thơ văn và hội họa để đời. Cũng có nhiều quan lớn quý nhân học đòi văn vẻ, xây biệt trang trong trấn, muốn chiếm chút tiên khí.
Mà Nam Tề Trấn ở phía bên kia dãy núi lại được cho là vùng đất lành hiếm có theo đánh giá của các thầy phong thuỷ, nhất là góc phía nam Mộc Tề Sơn; đây là khu mộ của Mộ gia–trọng thần khai quốc Đại Hạ.
Nam Tề Trấn có tổng cộng khoảng một nghìn hộ dân, dân phong thuần phác. Mùa xuân hàng năm, một số người đến Mộc Tề Sơn bái tế tổ tiên, nhân tiện vào trấn du ngoạn. Người dân trong trấn cũng đem rượu gạo tự ủ và thịt khô tự làm ra bán, kiếm chút tiền lời.
Rượu gạo nổi danh nhất ở Nam Tề Trấn thuộc về tiệm rượu Mộc Phong. Từ Mộc Tề Sơn đến kinh thành phải đi qua tiệm này. Rượu của tiệm này được cho là ngon nhất trấn, thơm ngọt thuần hậu, mê mà không say.
Gần đây, đề tài bàn tán say sưa của người dân Nam Tề Trấn chính là tiệm rượu Mộc Phong kia. Một tháng trước bỗng có người vung tiền như nước, dùng một cái nhà hoa lệ bên cạnh tiệm rượu để đổi lấy tiệm rượu Mộc Phong chỉ có ba gian nhà trệt. Phong lão bản thiếu chút nữa bị món hời khổng lồ từ trên trời rơi xuống này đập cho hôn mê, vui mừng khôn xiết lập tức đồng ý rồi chuyển ra ngoài.
Dân trong trấn đều nhất trí cho rằng lão bản(*) mới của tiệm Mộc Phong nếu không điên thì chính là ngốc, thế nên mỗi ngày hễ rãnh rỗi là hướng về trước cửa tiệm nhìn quanh, xem xem tên ngốc đó rốt cuộc có bộ dáng gì.
(*) lão bản: chủ tiệm rượu
Gần nửa tháng sau lão bản mới lề mề xuất hiện, không phải là một thương nhân ngồi mát ăn bát vàng, cũng không phải một tiểu thiếu gia không hiểu sự đời, mà chỉ là một nữ tử tầm thường cùng với hai tiểu nhị.
Ngoại hình bà chủ tiệm rượu chỉ có thể xem như thanh tú, ước chừng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn như con ma ốm, duy chỉ có đôi mắt cực kỳ trong trẻo, đen láy phảng phất một vũng hồ sâu.
Tiệm rượu ngay cả chiêu bài cũng chưa đổi, vẫn chỉ bán rượu và vài món ăn. Bà chủ tiệm và hai tiểu nhị đều lười đến chết người, mỗi ngày chỉ bán cơm trưa với hai món điểm tâm, mặt trời lên cao chót vót mới mở cửa, vừa qua giờ Dậu liền bắt đầu đóng cửa, làm ông chủ tiệm rượu đối diện trời chưa sáng đã phải lò mò dậy mở cửa buôn bán nhìn đến đỏ con mắt.
Trấn nhỏ bình yên không có chuyện gì lớn, lòng hiếu kỳ có thể giết chết mèo. Tiệm rượu vừa mới khai trương, thả hai dây pháo liền có người thò đầu vào cửa dáo dác nhìn. Không quá vài ngày, toàn bộ trấn nhỏ đều kháo nhau rằng: bà chủ tiệm rượu mở hắc điếm, một bình rượu những năm lượng bạc, đây là ăn cướp đó!
Hai ngày sau nữa, trấn nhỏ lại truyền ra: đồ nhắm và điểm tâm của hắc điếm này thật đúng là quá ngon, nhất là món đậu phộng trộn giấm và củ cải muối giòn, hễ ăn một lần là không dừng lại được!