Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 53
Tây Tề Trấn mặc dù cách kinh thành không xa, nhưng không có đường đi thẳng về kinh thành, chỉ có thể vòng qua Mộc Tề Sơn rồi xuyên qua Nam Tề Trấn, ra roi thúc ngựa gần một canh giờ.
Hạ Diệc Hiên lòng nóng như lửa đốt, hận không thể mọc thêm hai cánh bay đến Nghiễm An vương phủ, kéo Mộ Tử Duyệt ra mà hỏi: vì sao lại gạt ta? Ngươi rốt cuộc còn có bí mật gì không thể cho ta biết?
Ánh tà dương đỏ tươi, hoàng hôn trầm thấp. Cho dù hắn dốc hết toàn lực, khi về đến kinh thành thì cửa thành đã đóng. Hắn vội vàng ở cửa thành hô lớn, quan binh thủ thành giữ nghiêm quân lệnh, yêu cầu hắn trình ra lệnh bài hoặc quân ấn.
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau mới có người bẩm báo đô úy thủ thành. Đô úy kia tất nhiên là nhận ra Hạ Diệc Hiên, hoảng hốt mời hắn vào thành.
“Vương gia, ngài đã xuất hiện! Cấm vệ quân tìm ngài cả ngày nay, vừa rồi còn có người đến cổng thành, nói là vừa thấy ngài thì lập tức mời ngài đến cấm vệ quân.” Viên đô úy nơm nớp lo sợ nói.
Lòng Hạ Diệc Hiên trầm xuống: “Ai? Ai tìm ta?”
“Tả kiêu doanh Đỗ đại nhân, có vẻ rất vội vã.”
Hạ Diệc Hiên ghìm đầu ngựa. Nghiễm An vương phủ ở bên trái, hoàng cung ở bên phải, nhất thời hắn không biết nên làm sao.
Suy nghĩ một lát, tất nhiên là chuyện Mộ Tử Duyệt quận trọng hơn. Hắn phân phó viên đô úy đi báo tin cho Đỗ Như Lượng, còn mình cưỡi ngựa chạy như bay về Nghiễm An vương phủ.
Lát sau, Nghiễm An vương phủ ở ngay trước mắt, hắn xoa xoa mắt, cơ hồ không thể tin được mắt mình: trước cửa đông nghìn nghịt cấm vệ quân bao vây, ba bước một đội, năm bước một trạm, đao thương lạnh lẽo đáng sợ.
Hạ Diệc Hiên thiếu chút nữa té xuống ngựa, lớn tiếng quát: “Đây là làm sao vậy? Tử Duyệt đâu? Nghiễm An vương gia đâu!”
Nói xong, hắn vội vã đi đến, thủ vệ vừa thấy lập tức ngăn cản hắn: “Vương gia, phụng nghiêm lệnh của bệ hạ, không cho phép ai ra vào Nghiễm An vương phủ!”
Hạ Diệc Hiên vừa sợ vừa giận, thân thủ vừa động liền đẩy ngã hai thủ vệ kia: “Ai dám ngăn cản ta! Nếu bệ hạ trách tội, bổn vương chịu trách nhiệm!”
Trong quân nhất thời xôn xao, vài thủ vệ ngăn cản trước Hạ Diệc Hiên, không dám lỗ mãng, lại cũng không dám động thủ, chỉ có thể từng bước lùi về phía sau.
Bỗng, một người vội vã chạy đến, ghé vào tai Hạ Diệc Hiên thấp giọng nói: “Vương gia, sao ngài còn ở đây! Đỗ đại nhân nhắn ngài tức tốc vào cung, Nghiễm An vương mưu nghịch, đã bị bệ hạ giam vào Phược Hổ Lao!”
Hôm nay hoàng cung hiển nhiên không giống ngày thường, cửa cung đáng ra đã sớm đóng nhưng hiện giờ vẫn còn mở. Trước Đông Hoa Môn, thông thường chỉ có vài người qua lại, thế nhưng hôm nay lại đông nghịt xe ngựa, tất cả đều là của các đại thần.
Hạ Diệc Hiên một đường chạy thẳng vào cung. Đỗ Như Lượng vẫn chờ ở cửa, thấy hắn liền theo sát phía sau, nói hai ba câu liền đem sự tình hai ngày qua nói một cái rõ ràng, cuối cùng còn nghi hoặc hỏi: “Vương gia, bệ hạ nguyên bản là muốn âm thầm tra xét, không biết là người nào để lộ tiếng gió, hiện tại triều thần đều đã biết. Lâm triều vừa xong, nhiều triều thần quỳ trước Dưỡng Tâm Điện, buộc bệ hạ giết Nghiễm An vương. Bệ hạ nổi giận, phát trượng vài người, nhưng Dư thái sư cũng đến đây, việc này… việc này khó giải quyết.”