Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 48
Thẩm Nhược Thần giật mình, sáo ngọc trong tay lạnh lẽo chợt nóng như lò than, cảm giác như tay mình sắp phỏng. Hắn không dám nhìn vào mắt Mộ Tử Duyệt, đành phải miễn cưỡng cười nói: “Tử Duyệt, thật là không khéo, đã nhiều ngày ta bị nóng trong người, miệng nổi mụn nước, khá đau, e là thổi không ra được âm sắc kia.”
Đôi mắt Mộ Tử Duyệt liền ảm đạm: “Xem ra ta không có duyên phận nghe ngươi thổi khúc này.”
“Mấy ngày nữa chờ ta khỏi rồi sẽ đến phủ ngươi thổi, thế nào?” Thẩm Nhược Thần thấp giọng nói.
“Không cần không cần, nguyên bản là do ta quá cưỡng cầu. Nhược Thần không cần để trong lòng. Ngươi và ta có thể kết giao làm bạn, đối với ta mà nói đã là thỏa mãn rồi.” Mộ Tử Duyệt trong chớp mắt liền thu lại vẻ thất vọng, thần thái lại lộ ý cười.
Phương Vu Chính ngồi một bên không nói gì, chỉ tự mình rót rượu tự mình uống. Không khí bữa tiệc thoáng chốc lặng xuống.
Mộ Tử Duyệt sốc lại tinh thần, giơ tay huých Phương Vu Chính, đùa giỡn nói: “Sao vậy? Phương đại nhân đang đỏ mắt hay sao? Có phải lại muốn dâng tấu với bệ hạ, buộc tội ta kết bè kéo cánh, mượn sức đại thần trong triều?”
Phương Vu Chính nặng nề hạ chén rượu trong tay đặt lên bàn, tức giận nói: “Tử Duyệt, ngươi nếu ghi hận ta, ngày mai ta sẽ đến trước mặt bệ hạ xin từ chức Ngự Sử, đỡ phải bị ngươi cả ngày châm chọc khiêu khích!”
Hắn uống khá nhiều rượu, mặt hơi ửng hồng, lúc này giận dữ làm cả khuôn mặt đỏ rần. Mộ Tử Duyệt không ngờ hắn phản ứng mạnh như vậy, vội nói: “Vu Chính, ngươi hung hăng như vậy làm gì, ta chỉ đùa chút thôi.”
“Ngươi… Nói tóm lại ta hiểu được, ngươi nhìn ta không thuận mắt, ta chính là tính tình này. Ngươi muốn ta khúm núm để làm ngươi vui, ta thật sự không thể…” Phương Vu Chính cảm thấy lòng chua chát, ngửa đầu lại uống cạn một ly.
“Ta muốn ngươi khúm núm làm cái gì!” Mộ Tử Duyệt dậm chân, đoạt lấy chén rượu trong tay hắn, “Ngươi là người rất tốt. Vu Chính, ngươi nhất định sẽ là lương thần công chính liêm minh của bệ hạ. Từ nay về sau, muốn giúp bệ hạ xa rời tiểu nhân, gần quân tử thì phải dựa vào ngươi .”
“Ngươi không trách ta, chịu nghe ta khuyên?” Phương Vu Chính hơi bất ngờ, nín thở nhìn nàng.
Mộ Tử Duyệt bất đắc dĩ nói: “Đúng! Đúng! Đúng! Ta về sau sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không bao giờ xa xỉ lãng phí, càn rỡ nữa, noi gương ngươi Phương đại nhân làm một vị quan tốt có nề nếp.”
Phương Vu Chính mừng rỡ: “Quân tử đã định một lời, Tử Duyệt, ngươi đừng lừa ta đấy!”
Phản ứng này của Phương Vu Chính làm nàng không khỏi lúng túng. Nàng dời tầm mắt, vỗ vỗ đầu: “Đúng rồi, Vu Chính, ta ở Đức Khởi Hiên nhìn trúng một cái nghiên mực, ngươi thích viết chữ làm thơ, nghiên mực để ở chỗ ta cũng chỉ lãng phí, ta cho người đưa đến phủ ngươi rồi.”
“Thật sao? Sao ngươi không nói sớm!” Phương Vu Chính vừa mừng vừa sợ, nhịn không được lại liếc mắt nhìn món đồ bọc gấm trong tay Thẩm Nhược Thần, chua chát trong lòng trở thành hư không, lại không thể không theo lễ tiết giả ý nói lời khiêm tốn, “Vô công bất thụ lộc, đây… đây là ngươi tiêu phí…”