Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 47
Ngày thứ hai, Mộ Tử Duyệt theo thường lệ cực kỳ bận rộn. Lên triều xong, nàng vào thư phòng nghị sự với Mộ Đại và các thân vệ vương phủ, quá giờ cơm trưa mới rời đi. Buổi chiều, Mộ Tử Duyệt đến đại lao hình bộ gặp Lỗ Tề Thắng. Lỗ Tề Thắng tuy hình dạng tiều tụy nhưng còn vài phần khí cốt, chỉ oán độc nhìn nàng, không thất thố chửi bậy.
“Lỗ đại nhân, ngày mai ngươi đi rồi, còn tâm nguyện gì, có thể nói, bổn vương có thể xem xét giúp ngươi ít nhiều.” Mộ Tử Duyệt thản nhiên hỏi. Không phải nàng có lòng trắc ẩn, chẳng qua dù sao cũng là nguyên lão hai triều, nàng thay Hạ Vân Khâm đến thể hiện chút quan tâm.
“Đã đến bước này, ta còn tâm nguyện gì nữa.” Lỗ Tề Thắng suy sụp cười, “Mộ Tử Duyệt, là ta xem thường ngươi, để một tên trẻ ranh như ngươi lật đổ.”
Mộ Tử Duyệt thản nhiên cười: “Lỗ đại nhân, lời thừa thải không cần nói. Ngày mai ngươi chết dưới trảm đao, chỉ mong ngươi kiếp sau sinh vào gia đình tốt.”
Lỗ Tề Thắng “Phi” một tiếng: “Ngươi đừng vội đắc ý. Gần vua như gần cọp, sông có khúc, người có lúc, một ngày nào đó ngươi cũng sẽ rơi vào kết cục giống ta. Đến lúc đó, ta sẽ ở hoàng tuyền nhìn ngươi đầu lìa khỏi cổ, thập phần khoái trá.”
Ngục tốt lớn tiếng quát hắn. Mộ Tử Duyệt lại không tức giận, lặng lẽ ghé sát vào nhà lao thấp giọng nói: “Nói vậy, Lỗ đại nhân không cần vội đầu thai, ở chỗ Diêm Vương ôm bầu rượu, chờ bổn vương đến cùng ngươi.”
Dứt lời, nàng cười to bước ra, mấy thị vệ cũng nối đuôi nhau theo sau.
“Thế nào, mấy ngày nay trong phòng giam có gì bất thường không? Có người không phận sự ra vào không? Hoặc là có người lạ mặt nào tới thăm?” Mộ Tử Duyệt hỏi thủ vệ đầu lĩnh canh giữ đại lao.
“Vương gia yên tâm, nơi này ba đội trọng binh luân phiên, thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, ra vào đều cần phải có lệnh bài của Lã đại nhân, cả con ruồi cũng không bay khỏi.” Đầu lĩnh đáp.
Mộ Tử Duyệt bất an gật gật đầu. Mộ Thập Bát nghe xong, hưng phấn hỏi: “Vương gia, chẳng lẽ sẽ có người đến cướp ngục?”
“Mọi sự đều có khả năng, cẩn thận vẫn hơn.” Mộ Tử Duyệt lại dặn dò đầu lĩnh vài câu rồi rời khỏi đại lao.
“Ngày mai liệu có người đến cướp pháp trường không? Thuộc hạ ngứa ngáy tay chân rồi đây.” Mộ Thập Bát nắn khớp tay răng rắc, rõ ràng rất hưng phấn.
“Cho dù thật sự có người đến cướp pháp trường cũng không đến phiên ngươi xuất mã đâu.” Mộ Tử Duyệt khẽ hừ một tiếng, “Ngày mai có việc cơ mật cực kỳ quan trọng cần ngươi làm, không được làm hỏng. Nếu làm hỏng, ta liền một cước đá ngươi đến Chinh Tây quân.”
Mộ Thập Bát kìm lòng không được ưỡn cao lồng ngực: “Chuyện cơ mật quan trọng? Vương gia yên tâm, ta Mộ Thập Bát cho dù liều cả tính mạng cũng nhất định hoàn thành!”
Thời gian trôi như tên bắn, chớp mắt mặt trời đã chìm về tây, ánh hoàng hôn phủ đầy trời. Vì chuẩn bị cho cuộc hẹn hôm trước, Mộ Tử Duyệt sớm cho người đến Thấm Nguyên Các thuê phòng. Nào ngờ từ khi hội hoa đăng được tổ chức, Thấm Nguyên Các đã kín hết chỗ, phòng được đặt trước đến những mười ngày sau.