Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 40
Mộ Tử Duyệt lấy lại bình tĩnh, đi thong thả vài bước trong phòng, từ trên giá sách rút ra một quyển, vờ như hăng hái lật vài tờ, thuận miệng nói: “Ồ, quyển sách này trông khá đẹp mắt, Diệc Hiên huynh ngủ trước đi…”
Lời còn chưa dứt, Hạ Diệc Hiên đã cởi xong áo ngoài, đang cởi nốt áo trong, da thịt màu mật ong bắt đầu lộ ra.
Mặt của nàng hơi nóng lên: “Ngươi làm cái gì vậy? Ngủ tạm một giấc là được, chẳng lẽ còn muốn có mỹ nhân xoa bóp cho ngươi?”
Hạ Diệc Hiên hờ hững nói: “Ta có thói quen ngủ thì không mặc áo, mặc áo trong ngủ không thoải mái.”
Mộ Tử Duyệt thiếu chút nữa kinh hãi nhảy dựng lên, trách móc: “Ngươi trần truồng như vậy, không nghĩ người khác thấy sẽ ngại sao.”
Hạ Diệc Hiên liếc mắt nhìn nàng, cười nhạo nói: “Sao? Chẳng lẽ tám vị công tử trong phủ ngươi đều chỉ ăn không? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn là đồng tử?”
Mộ Tử Duyệt đổ mồ hôi lưng, hừ lạnh một tiếng: “Chê cười! Bổn vương đêm ngự tám người mà không mệt, thú sự khuê phòng cùng với nơi đây sao có thể so sánh được.”
Hạ Diệc Hiên cũng không phản bác, chỉ là thản nhiên cởi áo trong, chỉ mặc mỗi chiếc quần, bày ra toàn bộ khuôn ngực trần. Hắn trường kỳ tập võ, cơ bắp cuồn cuộn săn chắc, sáu khối cơ bụng rõ ràng, tràn ngập vẻ đẹp nam tính. Mộ Tử Duyệt chỉ liếc mắt một cái đã ngây người.
“Khuya khoắt còn đọc sách dạy nấu ăn, chẳng lẽ ngươi muốn đổi nghề làm đầu bếp?” Hạ Diệc Hiên cau mày hỏi.
Mộ Tử Duyệt cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện mình đã tùy tay rút ra một quyển sách dạy nấu ăn, trên mặt giấy là nguyên liệu nấu ăn màu sắc rực rỡ. Nàng trừng to mắt, già mồm át lẽ phải nói: “Sao lại không thể đọc? Chẳng phải có đạo lý rất hay: muốn giữ người thì phải đãi ăn ngon sao? Là người ai chẳng thích ăn ngon.”
Hạ Diệc Hiên suy nghĩ một hồi, thế mà gật gật đầu: “Vậy ngươi từ từ nghiên cứu, đừng xem muộn quá, ngày mai còn nhiều việc đấy.”
Nói xong hắn chui vào chăn mỏng, chỉ chốc lát sau đã ngủ say. Mộ Tử Duyệt làm gì có tâm tư xem sách dạy nấu ăn. Tiếng hít thở bên tai dần đều đặn, nàng ném sách qua một bên, đi tới trước giường.
Giường rất lớn, hai người nằm vẫn còn rộng. Hạ Diệc Hiên ngủ ở phía trong, tay chân giang ra thành hình chữ đại (大), hiển nhiên đối với nàng không chút đề phòng. Đôi mắt thường ngày sắc bén giờ nhắm chặt, nhất thời đánh bay vẻ lạnh lùng dọa người trên khuôn mặt, thay vào đó là vài phần nhu hòa. Chợt, không biết hắn ở trong mộng thấy cái gì, môi mỏng nhẹ cong lên, ý cười kia tràn vào lồng ngực Mộ Tử Duyệt, làm tim nàng bỗng nhiên tăng tốc.
Mộ Tử Duyệt kìm lòng không được che ngực, nâng tay vỗ vỗ nhẹ mặt mình, lẩm bẩm: “Uy , tim ngươi đập nhanh như vậy làm cái gì? Ngươi không phải thích Thẩm Nhược Thần sao? Chẳng lẽ mới thấy chút nam sắc đã liền thay lòng đổi dạ?”
Nàng cố tìm kiếm trong đầu hình ảnh của Thẩm Nhược Thần, chợt phát hiện gương mặt tuyển tú kia trở nên rất mơ hồ, chỉ còn là một bóng dáng nhàn nhạt, mà hình ảnh Hạ Diệc Hiên lại ngang ngược tiến vào, rõ ràng, khắc sâu trong tâm trí.