Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 39
Mộ Tử Duyệt một cước đá văng bàn bát tiên ngăn mấy mũi tên. Lập tức lao ra khỏi căn phòng đúng là nói dễ hơn làm, mùi lưu huỳnh càng lúc càng nồng, lửa đột nhiên bùng lên, nếu không nhanh thoát thân sẽ bị thiêu chết trong tửu lâu.
Dưới lầu truyền đến hàng loạt tiếng kinh hô, nhiều người vô tội trong tửu lâu không hiểu chuyện gì khi không lại rước lấy tai họa, chỉ sợ đều lành ít dữ nhiều, Hạ Vân Trùng này thật sự quá ác độc.
Không khí càng lúc càng nóng, tiếng đồ gỗ cháy lách tách ở bốn phía, khói đen lửa đỏ làm lòng người lạnh ngắt, cửa sổ bị cơn mưa tên chặn kín. Hạ Diệc Hiên nắm chặt tay nàng, trầm giọng nói: “Đi, chúng ta xuống dưới lầu, theo cửa hông mở một đường máu cũng còn tốt hơn là chết cháy trong này.”
Mộ Tử Duyệt bị kéo lảo đảo, bỗng nở nụ cười: “Diệc Hiên huynh, ngươi nói sẽ về phủ nướng chim cho ta ăn, không ngờ chim còn chưa nướng chính chúng ta lại bị nướng trước, đúng là báo ứng a báo ứng.”
Hạ Diệc Hiên xé một góc áo, đổ nước trà lên cho ướt rồi đưa cho Mộ Tử Duyệt: “Lúc này mà còn bỡn cợt, nhanh che miệng mũi, cẩn thận khói độc.”
Mộ Tử Duyệt nhận lấy, khom lưng né một đợt mưa tên, một cước đá văng cửa phòng, trêu chọc nói: “Diệc Hiên huynh, ngươi có hối hận không? Bộ dạng ngươi bị nướng chín nhất định rất khó coi, chỉ sợ nhóm mỹ nhân kinh thành mà thấy đều sẽ bị hù chết.”
Hạ Diệc Hiên nhanh chóng bắt kịp nàng, cùng nàng lưng tựa lưng thoái lui ra bên ngoài: “Ta chỉ sợ dọa chết một người, chỉ cần nàng không sợ, ta sẽ không sợ.”
Mộ Tử Duyệt thấy lòng ấm áp, đối với hắn có vài phần áy náy, thấp giọng nói: “Diệc Hiên huynh, đều là ta hại ngươi, nếu lần này có thể bình an ra ngoài, ta nhất định…”
Hạ Diệc Hiên quay phắt đầu qua, trong giọng nói không giấu được kinh hỉ: “Nhất định cái gì?”
Mộ Tử Duyệt vừa định nói tiếp, ngoài hành lang bỗng xuất hiện một người thấp giọng kêu: “Công tử, mau, hướng này!”
Hai người nhìn qua thấy một người mặc áo xanh tướng mạo nho nhã, vẻ mặt lo lắng đang khẩn trương vẫy tay với bọn họ, đúng là người vừa rồi còn uống rượu với Hạ Vân Trùng, Từ đại nhân!
Vừa dứt lời, Từ đại nhân liền vội quay người lại, đi phía trước dẫn đường. Mộ Tử Duyệt cùng Hạ Diệc Hiên nhìn nhau rồi đi theo sát hắn. Thuần thục mở cửa một gian phòng, hắn vén một bức họa treo trên tường rồi khom người đi vào, bên trong có một đường hầm rộng.
Đi được một lát, âm thanh bên ngoài dần không nghe thấy nữa. Từ đại nhân ở phía trước châm một ngọn nến, đi thêm một khoảng thời gian chừng một chén trà thì dừng lại, quay lại mỉm cười với hai người, cẩn thận nói: “Hai vị công tử, lần này hạ quan đối với hai vị xem như cũng có ơn cứu mạng. Khi ra ngoài nếu có gì chưa chu toàn, thỉnh hai vị thứ lỗi.”
Nói xong, không chờ hai người trả lời hắn đã hít sâu một hơi, đẩy cửa ngầm trên mặt hầm, ánh sáng yếu ớt lọt vào đường hầm. Hắn dụng lực toàn thân bò lên, vừa mới đứng vững trên mặt đất, vươn tay về phía Mộ Tử Duyệt, bỗng một tiếng “Phanh” vang lên, hắn ai u một tiếng rồi ngã nhào về phía trước.