Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 38
Người nọ đúng là Tề vương Hạ Vân Trùng. Nhớ ngày đó tiên đế vì muốn che giấu tai mắt nhà họ Lý, sắc phong hắn làm thái tử, bồi dưỡng như người kế vị tương lai. Hắn tuổi trẻ đắc chí, tiên y nộ mã (*), ở kinh thành là cỡ nào vinh sủng; mà giờ đây, mẫu phi bị giết, thế lực nhà ngoại bị tru sát gần như không còn ai, chỉ có thể an phận ở Tề quận cằn cỗi, nhìn lại mình ngày còn nhỏ đứng trên vinh quang tột bậc khinh thường nhìn người, quân lâm thiên hạ, chênh lệch quá lớn!
(*) tiên y nộ mã: mặc áo đẹp cưỡi tuấn mã, đại khái là hòa hoa phong nhã
Hạ Vân Trùng lớn lên giống Lý quý phi, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp. Hắn văn võ song toàn, trong số các hoàng tử bao giờ cũng là xuất sắc nhất, duy chỉ có một khuyết điểm cũng là kế thừa từ mẫu phi hắn: đối đãi người thiếu khoan dung độ lượng, mắt cao hơn đầu (*).
(*) mắt cao hơn đầu: kiêu ngạo, tự phụ
Nghiễm An vương là vương gia khác họ, không mang dòng máu hoàng thất, hắn tất nhiên không để vào mắt. Sau này Hạ Vân Khâm đến ở trong Nghiễm An vương phủ, hắn càng coi là cái gai trong mắt, thường kiếm chuyện gây khó dễ.
Mộ Tử Duyệt cũng không phải nhân vật dễ bị khi dễ, sau vài lần đấu đá hai người liền kết thù. Về sau Mộ Tử Duyệt dẫn binh thâm nhập cấm cung, Lý phủ bị diệt, Lý quý phi tự sát, Hạ Vân Trùng bị lưu đày, vinh hoa phú quý chớp mắt hóa thành mây khói, từ đó huyết hải thâm thù giữa hai người ngày càng nặng.
Đã gần bốn năm không gặp, Mộ Tử Duyệt cẩn thận đánh giá hắn. Vẫn là tướng mạo tuấn mỹ vô song, nhưng bên khóe mắt đã có nếp nhăn, giữa hai hàng lông mày nếp nhăn càng rõ ràng hơn, khắc thành hình chữ “xuyên” (川), hiển nhiên những năm này hắn lao tâm lao lực, lo lắng quá nhiều.
(*) chữ xuyên (川) trong tiếng Trung giống đường nếp giữa hai đầu lông mày khi nhíu lại
Hạ Diệc Hiên từ dưới đất đứng lên, thập phần ngoài ý muốn. Hai gã thị vệ áo xám giận dữ quát một tiếng, vừa định xông lên thì thấy Hạ Vân Trùng khoát tay ra hiệu, hai gã nhìn nhau, chậm rãi rời khỏi phòng.
Hạ Vân Trùng lướt mắt qua Hạ Diệc Hiên, cũng không chào hỏi gì, chỉ quay qua Mộ Tử Duyệt cười lạnh: “Nhờ ơn của phụ hoàng, ta bây giờ cơm no áo ấm, không cần làm gì, quả thật rất khá.”
“Vậy thì tốt, nếu không chỉ sợ tiên đế trên trời có linh thiêng vẫn sẽ nhớ Tề vương.” Mộ Tử Duyệt một lời hai nghĩa.
Hạ Vân Trùng nghiến răng, chuyển hướng về phía người trung niên đang cùng hắn dùng bữa: “Từ đại nhân, hai vị này là người quen cũ của bản vương đến từ kinh thành, đã lâu không gặp nên nói nhiều chút, ngươi đừng trách.”
Trong lòng Mộ Tử Duyệt chấn động, chẳng trách sao nàng cảm thấy người này quen mắt, thì ra là phủ doãn Huệ Châu phủ Từ Phúc Tài! Hắn cùng Tề vương ở đây uống rượu nói chuyện, có ẩn tình gì đây?
Từ Phúc Tài khiêm tốn nói: “Vương gia cùng bạn cũ lâu năm gặp lại, hạ quan không tiện quấy rầy, hạ quan cáo lui trước.”
Hạ Vân Trùng gật gật đầu: “Vừa rồi cùng Từ đại nhân đàm luận khá lâu, bổn vương được lợi rất nhiều, về sau còn muốn được thỉnh giáo Từ đại nhân nhiều hơn.”