Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 35
Mộ Tử Duyệt rùng mình, từ góc nhìn nơi khóe mắt nàng thấy một con rắn trong bụi cây, da rắn màu nâu tối lẫn vào bùn đất và cây cối xung quanh, gần như không thể nhận ra. Rắn nhỏ, đầu hình tam giác, lưỡi không ngừng thò thụt, yêu dị nhìn nàng, phỏng chừng độc tính rất mạnh.
Mộ Tử Duyệt đưa tay xuống giày, lúc này mới nhớ đã đánh rơi chủy thủ, nàng bất động nhìn con rắn, đang nghĩ có nên ra tay trước hay không thì đột nhiên Hạ Diệc Hiên duỗi ngón tay bắn ra một cục đá nhỏ.
Nhanh như chớp, con rắn như một mũi tên lao thẳng vào Hạ Diệc Hiên, so với tốc độ của hòn đá kia còn nhanh hơn, trong tích tắc đã ở ngay trước mặt hắn. Hàn quang trong tay Hạ Diệc Hiên chợt lóe, một cây chủy thủ “Phốc” một tiếng, ghim đầu rắn xuống đất.
Con rắn bị ghim trên mặt đất, không ngừng vặn vẹo, một hồi lâu mới không động đậy.
Mộ Tử Duyệt chứng kiến cảnh này, không khỏi kinh tâm động phách, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi… kẻ ngốc này, sao lại khiêu khích nó, lỡ như bị cắn trúng…”
Hạ Diệc Hiên cẩn thận quan sát xác rắn một lúc, thấy nó bất động mới đi tới rút chủy thủ ra, ngắn gọn nói: “Ta sợ nó làm ngươi bị thương.”
Dù là Mộ Tử Duyệt vẫn luôn đề phòng hắn, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy mềm mại: hắn thà bị rắn cắn cũng không muốn nàng bị uy hiếp?
“Chân của ngươi thế nào? Có thể đi không?” Hạ Diệc Hiên nửa quỳ xuống, cúi người xem vết thương trên chân của nàng.
Lúc này giấu chân đi không khác gì giấu đầu lòi đuôi, Mộ Tử Duyệt kiên trì để hắn tùy ý nắm chân mình. Không biết có phải chỉ là ảo giác hay không, nàng cảm thấy bàn tay Hạ Diệc Hiên khẽ run.
“Chân của ngươi nhỏ thật…” Hạ Diệc Hiên thì thào, trong mắt như có sương mù, ánh mắt đăm chiêu.
Da đầu Mộ Tử Duyệt tê dại, già mồm át lẽ phải nói: “Chân to hay nhỏ thì có vấn đề gì đâu, đường đường là nam nhân, phải so quyền đấu cước mới đánh giá được.”
Bỗng nhiên Hạ Diệc Hiên lột phăng vớ gấm của nàng, dùng sức nắm chặt, Mộ Tử Duyệt bị đau, thụt người ra phía sau, thiếu chút nữa ngã ngửa. Nàng theo bản năng ngưng khí xuất chưởng, tay trái gần như đập vào ót Hạ Diệc Hiên lại đột nhiên dừng lại, sau lưng đau nhói. Nàng nổi giận đùng đùng quát: “Ngươi làm gì! Còn như vậy đừng trách ta không khách khí!”
Hạ Diệc Hiên hờ hững lấy từ lòng bàn chân nàng ra một nhánh cây nhỏ còn dính máu, huơ huơ trước mặt nàng: “Bị cây đâm.”
Mộ Tử Duyệt phẫn nộ giằng tay hắn ra, đoạt lấy vớ mang vào chân, bực bội nói: “Có sao đâu, vết thương nhỏ như vậy tính là gì.”
Nói xong, nàng đứng dậy, xé vải từ vạt áo cột giày vào chân rồi đi qua đi lại vài bước, vừa lòng nói: “Cũng không tệ lắm, chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu?” Hạ Diệc Hiên cũng đứng lên.
“Đây là nơi nào?” Mộ Tử Duyệt giương mắt nhìn xung quanh một lượt, rõ ràng không xác định được phương hướng.
“Ngươi cảm thấy bộ dạng ta thế này, còn có thể biết đường sao?”Hạ Diệc Hiên ngưng mắt nhìn nàng.
Mộ Tử Duyệt không khỏi chột dạ: “Sao ngươi lại tới đây? Thân vương rời kinh, có báo với bệ hạ và Lễ bộ chưa?”