Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 32
Mộ Tử Duyệt lảo đảo, bộ dáng khí định thần nhàn nhất thời bị đánh tan không còn manh giáp, hổn hển nói: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, nhìn kỹ đi, hắn là chủ quán bán tạp hóa!”
Phương Vu Chính nghi hoặc tiến về phía người kia, đến gần mới phát hiện thanh niên kia tuy dáng người không tệ nhưng mặt mày thô lỗ, cũng không phải dạng mỹ nam tử mà Mộ Tử Duyệt thích, quần áo làm bằng vải thô, trên mặt mang theo vài phần cảnh giác, đúng là chủ quán tạp hóa đã gặp lúc trưa.
Phương Vu Chính sượng mặt, ấp úng nói: “Thì ra là thế, ngươi lén lén lút lút, ta còn tưởng…”
Mộ Tử Duyệt không thèm để ý hắn, cười hì hì nói với thanh niên kia: “Ngươi xem vị đại nhân này thế nào? Vẻ mặt chính khí, quỷ thần không dám quấy rầy, bây giờ ngươi đã yên tâm chưa?”
Thanh niên kia đánh giá Phương Vu Chính một lúc, hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Ta cũng chuẩn bị tinh thần rồi, cùng lắm là chết. Ta thấy vị đại nhân này còn có vài phần giống khâm sai, ngươi giảo hoạt, thật sự không giống, ta còn tưởng rằng ngươi gạt ta.”
Mộ Tử Duyệt nghẹn họng, vỗ vỗ mặt: “Ngươi không biết, khâm sai phải linh hoạt khôn khéo ứng xử mới có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ngươi không tin ta, vậy tin hắn đi.”
Phương Vu Chính cuối cùng đã bình tĩnh lại, tập trung vào việc chính: “Ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo? Cứ việc yên tâm nói.”
“Những người các ngươi gặp được ở chợ hôm nay đều là do quan phủ an bài từ trước, kể cả lời nói cũng đã được sắp đặt sẵn, không được nói khác, bằng không sẽ bị chém đầu.” Thanh niên kia căm giận nói, “Trong thành đều đã truyền khắp, thiên tai sẽ không ngừng, cũng không thể trông cậy vào kho lúa quan phủ dự trữ, muốn sống chỉ có thể dựa vào chính mình.”
“Cái gì?” Phương Vu Chính hoảng sợ, “Hôm nay chúng ta thị sát thấy tình hình nạn tai không quá nghiêm trọng, nạn dân đều được an trí, trong thành thoạt nhìn tuy ảm đạm nhưng coi như có trật tự…”
“Phi!” Thanh niên kia tức giận ngắt lời, “Các ngươi đi theo quan phủ thì có thể nhìn ra cái gì! Nạn dân đều bị đuổi ra một khu ở ngoài thành để coi chừng, mấy hôm trước còn có chút bánh bao ăn, mấy ngày nay đều là nước cháo, sắp sửa không cầm cự nổi nữa.”
“Vì sao không dâng tấu mở kho chẩn tai? Chẳng lẽ Tống đại nhân còn có dự định gì khác?” Phương Vu Chính buồn bực hỏi.
“Mở kho?” Người kia ha ha cười phá lên, “Đại nhân, dân trong thành đều biết kho lúa đã sớm bị khoét rỗng không, đều bị những kẻ tham hủ trong triều đem bán cho nơi khác rồi.”
“Nhất định là nói bậy!” Phương Vu Chính trách mắng, “Chúng ta hôm nay vừa mới xem kho lúa, đều là đầy ắp.”
Nam tử kia sửng sốt, gãi đầu nói: “Việc này… Điều đó không có khả năng, mọi người đều truyền tai nhau như vậy, ta còn nghe nói những kẻ thu mua lương thực với giá cao chính là để bổ khuyết cho kho lúa bị khoét rỗng.”
“Tên tham quan kia không phải kẻ ngốc? Đây không phải là bỏ tiền ra bù sao?” Phương Vu Chính phản bác.
“Vu Chính,” Mộ Tử Duyệt từ tốn nói, “Hai kho lúa chúng ta thấy hồi chiều đều là do Tống Trạch Đạt dẫn đến.”