Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 28
Thời gian uớc chừng một chén trà trôi qua, Hạ Diệc Hiên chậm rãi mở mắt, mười phần men say trong mắt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tinh quang. Hắn khẽ kêu hai tiếng dò xét: “Tử Duyệt…”
Ở trên giường Mộ Tử Duyệt trở mình, “Pa” một tiếng, cánh tay đánh lên mặt giường, hai tay hai chân dang ra, nằm thành hình chữ “nhân”, rồi lại ngủ say như cũ, không có nửa tiếng vang.
Hạ Diệc Hiên ngừng thở, chống mép giường đứng lên, từ từ đi về phía Mộ Tử Duyệt. Ánh nến lờ mờ làm khuôn mặt của nàng trở nên nhu hòa dịu dàng, hình dáng tuyệt đẹp mà mông lung; đôi mắt trong trẻo nhắm chặt, chiếc mũi thanh tú đổ bóng lên gương mặt, làm người ta si mê, làm gì còn có nửa phần uy nghiêm của thiên hạ đệ nhất quyền thần?
“Ngươi… Sao có thể không phải là nữ …” Hạ Diệc Hiên thì thào nói, “Nếu ngươi không phải là nữ… Ta…”
Hắn nhất thời không biết nên nói gì, đáp án đã ở ngay trước mắt, hắn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Nếu Mộ Tử Duyệt thật sự không phải là Mộ Tử An, hắn biết phải làm sao bây giờ? Đã bao năm lấy danh nghĩa tuần tra biên giới để tìm kiếm trong Chinh Tây quân, đau khổ nuôi một chút hy vọng mơ hồ mong manh, nếu từ nay về sau cũng tan biến, hắn biết làm gì bây giờ?
Tay Hạ Diệc Hiên vươn ra rồi dừng giữa không trung, run run, thật lâu sau, hắn cắn chặt răng, trong mắt hiện lên chút tàn khốc: “Mộ Tử An, nàng không thể chết. Cho dù nàng lừa được tất cả người trong thiên hạ, cũng không thể lừa được ta!”
Tay hắn vừa định hướng đến ngực Mộ Tử Duyệt tìm kiếm thì ánh nến leo loét đột nhiên tắt ngúm. Nhất thời, trong nhã gian tối đen như mực.
Lòng Hạ Diệc Hiên trầm xuống, vội vã đến bên giường tìm kiếm, hoàn hảo, Mộ Tử Duyệt còn ở đây. Đúng lúc nàng vừa trở mình, hắn vừa vặn đụng phải tay nàng, ngón tay mảnh dẻ, cảm giác cũng như lần trước, thon dài mềm mại, làm người ta luyến tiếc không nỡ buông. Trong lòng Hạ Diệc Hiên mừng rỡ, từ từ chuyển tay lên trên…
Bỗng, cái tay kia nắm lấy tay Hạ Diệc Hiên, kéo hắn ngã sấp xuống giường. Một mùi hương thơm ngát đánh úp lại, cả người hắn lập tức cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám, yên lặng nằm bên cạnh nàng, sợ làm nàng bừng tỉnh.
“Ơ… Thì ra là tiểu Nhiên… Lén đến giường của ta… Nhớ ta sao…” Mộ Tử Duyệt hàm hàm hồ hồ nói, hai tay sờ loạn trên người Hạ Diệc Hiên.
Tâm thần Hạ Diệc Hiên rung động, bụng dưới nóng lên, cơ hồ không thể khống chế; hắn kìm lòng không được dán người lên thân thể mềm mại kia, cúi đầu thở dốc…
“Yên tâm… Bổn vương… Bổn vương… Thích nhất là ngươi… Nào… Xuân tiêu một khắc giá… Giá…” Mộ Tử Duyệt say khướt trêu đùa .
Hạ Diệc Hiên chợt tỉnh táo, như bị giội một chậu nước đá, cả người hắn lạnh xuống: nàng đang lầm tưởng hắn là tên nam sủng Lăng Nhiên!
Trong lòng hắn vừa chua vừa chát, cho dù không muốn thừa nhận, hắn cũng hiểu là mình đang ghen, ăn dấm chua của tên Lăng Nhiên kia. Sau một lúc lâu, hắn mới bình tâm lại một chút, “Hừ” một tiếng, nghiêm mặt lạnh nói: “Tiểu Nhiên gì đó của ngươi, mặt mày phong lưu, chỉ sợ lòng cũng không ở chỗ ngươi, ngươi đắc ý gì chứ…”