Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 27
Đến giờ Dậu mà Mộ Tử Duyệt vẫn chưa đi, Thụy vương phủ bèn cho xe ngựa đến Nghiễm An vương phủ chờ. Xem ra buổi tiệc hôm nay, Mộ Tử Duyệt không muốn đi cũng phải đi. Nàng dùng dằng một hồi lâu, rốt cuộc không thể không bước lên xe ngựa.
Thấm Nguyên Các là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành. Nghe nói thái tổ hoàng đế trước đây cải trang đi tuần từng ghé qua đây dùng bữa trưa, nhớ mãi không quên hương vị nơi đây, trở về liền vui vẻ đề bút ban cho cái tên ba chữ “Thấm Nguyên Các”, từ đó về sau tửu lâu này nổi danh khắp nơi.
Hạ Diệc Hiên đặt chỗ ở lầu ba Thấm Nguyên Các. Mộ Tử Duyệt vừa lên đã thấy hắn một mình ngồi ở cửa sổ, đưa lưng về phía nàng, tự rót tự uống.
Ngoài cửa sổ, rặng mây đỏ giăng đầy trời, vài cây bích diệp già bên cửa sổ cành lá tươi tốt tràn đầy sức sống. Đang lúc hoàng hôn, tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ mơ hồ truyền đến… Bóng lưng Hạ Diệc Hiên tĩnh lặng ngồi đó lại mang theo vài phần tiêu điều, tách biệt hẳn với cảnh trí náo nhiệt bên ngoài.
Mộ Tử Duyệt ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Diệc Hiên huynh buổi trưa ăn chưa no? Sớm như vậy đã uống rượu.”
Hạ Diệc Hiên cũng không quay đầu, ánh mắt yên lặng không biết đang dừng ở nơi nào, thấp giọng nói: “Ngươi xem, cánh chim kia cô độc rất đáng thương.”
Mộ Tử Duyệt nhìn ra, phía xa xa trên mặt nước có một cánh chim lẻ loi, chật vật lúc bay lên lúc gục xuống, có thể trong lúc theo đàn chim phía nam bay trở về thì bị lạc.
“Diệc Hiên huynh từ lúc nào lại đa sầu đa cảm như vậy?” Mộ Tử Duyệt châm chọc.
Hạ Diệc Hiên buồn bã thở dài: “Có lẽ là do ta tuổi tác đã lớn, chứng kiến nhiều chuyện nên dễ hoài cảm. Có một số việc, níu kéo một chút hy vọng còn không bằng tuyệt vọng. Ngươi xem nó, tuy rằng bị thương, lại vẫn ngóng trông có thể tìm được người yêu, thà bị người ta một tên bắn chết cũng còn tốt hơn như vậy, sống dở chết dở.”
“Không phải vậy,” Mộ Tử Duyệt cười nói, “Cánh chim kia nghĩ thế nào ta không biết, nhưng nếu người sống trên đời mà nửa phần niệm tưởng cũng không có, vậy có khác nào cái xác không hồn?”
Hạ Diệc Hiên đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, gật gật đầu: “Tử Duyệt nói phải, ta cũng nghĩ như vậy, chỉ hận có vài người quá mức giảo hoạt.”
“Còn có người giảo hoạt qua được Diệc Hiên huynh?” Mộ Tử Duyệt nhíu mày, ngồi xuống cạnh hắn, rót một chén rượu nhấp một ngụm, thích ý phát ra một tiếng than nhẹ, mặt mày tự đắc.
“Núi này cao còn có núi kia cao hơn.” Hạ Diệc Hiên nhìn ánh mắt của nàng dần dần nhu hòa, như nhớ tới chuyện cũ.
“Rượu ngon, vị đọng lâu dài, còn có chút ngọt hậu.” Mộ Tử Duyệt khen.
“Rượu này do lão bản Thấm Nguyên Các tự tay ủ, một năm chỉ ủ hai vò, một vò tự uống, một vò tặng Thụy vương phủ. Phụ vương ta khi còn sống thích nhất là loại rượu này, ta từ nhỏ cũng thích uống.” Hạ Diệc Hiên vừa giới thiệu vừa cho người đem đồ ăn đến.
Mộ Tử Duyệt uống thêm vài ngụm, bỗng nhiên nhíu mày: “Kỳ quái, sao ta cảm thấy rượu này mùi vị có điểm quen thuộc?”