Quyền Thần Dưỡng Thành [Edit] [Cổ Đại, Nữ Giả Nam] - Chương 23
Tình hình này thật sự quá mức quỷ dị. Thẩm Nhược Thần nhất thời bối rối, vội rũ mắt xuống định thần, cuống quít quay đầu sang bên cạnh.
Mộ Tử Duyệt lại không ngại, kéo ống tay áo của hắn, cười nói: “Lời này của Nhược Thần không đúng rồi, vóc dáng chiều cao có thể nói lên cái gì? Một người có uy phong hay không là ở khí thế trên người hắn. Ta cho dù có mặc trang phục nữ nhân thì cũng là nữ tướng quân độc nhất vô nhị!”
Thẩm Nhược Thần không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, đành phải chật vật liên tục gật đầu: “Đúng, ngươi nói đúng, trước tiên thả tay ra được không? Người khác nhìn vào còn tưởng rằng chúng ta đang muốn đánh nhau.”
Mộ Tử Duyệt lúc này mới buông tay, nhìn ra ngoài bĩu môi: “Nghe đi, bên ngoài mọi người đang biểu diễn sở trường, Nhược Thần vẫn là nên nhanh quay về sa trướng của mình, tìm cô nương nào tâm đầu ý hợp với ngươi, kẻo lại bị người khác cướp sạch.”
Đang nói thì bên ngoài truyền vào tiếng sáo, người thổi sáo rõ ràng chưa học được bao lâu, tiếng sáo có phần cứng nhắc, đôi lúc bị ngắt quãng, càng không thể nói đến du dương. Điều này làm cho Mộ Tử Duyệt ngạc nhiên, ra ngoài nhìn quanh: “Thính Phong, cô nương nhà ai vậy, thật sự là có dũng khí.”
Thính Phong khẽ cười: “Vương gia, người đoán đi.”
“Ta đoán không ra, bất quá hiện nay cổ cầm được mọi người coi trọng, cho là cao nhã, ngược lại cô nương ấy lại thổi một khúc sáo nửa đời không quen, chắc hẳn là đối với bổn vương ngưỡng mộ đã lâu?” Mộ Tử Duyệt đắc chí nói.
Người hầu có mặt ở đó ai nấy đều che miệng cười không nói. Mộ Tử Duyệt chợt thấy không ổn, quay đầu nhìn Thẩm Nhược Thần cười cười: “Nói đùa nói đùa, nếu những người thổi sáo đều ngưỡng mộ ta, vậy cửa Nghiễm An vương phủ đã bị đạp nát rồi.”
Thẩm Nhược Thần ngưng thần nghe một hồi, thản nhiên nói: “Là Dao nhi, khúc này ta mới dạy nàng không lâu, có thể thổi thành như vậy thật không dễ.”
Mộ Tử Duyệt tán thưởng: “Thì ra là vậy. Dư tiểu thư thiên tính thẳng thắn, cùng Nhược Thần ngươi thật đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.”
Thẩm Nhược Thần thở dài một tiếng: “Tử Duyệt, ngươi cũng đừng giả bộ hồ đồ. Dao nhi thích ngươi, nếu ngươi đã không có ý gì với nàng thì nên sớm chặt đứt niệm tưởng này của nàng đi.”
Mộ Tử Duyệt thật có chút hối hận, không nên vì ngại mặt mũi mà không mang một hai người trong tám vị công tử đang nuôi trong phủ theo. Như bây giờ bị Thẩm Nhược Thần nói vậy, nàng đành phải khiêm tốn hỏi: “Mong Nhược Thần chỉ giáo một chút, không biết ta nên làm thế nào mới có thể chặt đứt niệm tưởng của nàng?”
Thẩm Nhược Thần ngẩn ra, hắn say mê học vấn, chuyện tình cảm nam nữ cũng không rành. “Cái này… Cái này… Ta nghĩ là Tử Duyệt có lẽ biết…”
Mộ Tử Duyệt nhìn khuôn mặt tuyển tú của hắn, trong lòng cảm khái. Nhiều năm như vậy nàng lại động xuân tâm, chỉ tiếc là xem ra không có hồi đáp.
Nghĩ đến đây, nàng ngoan tâm nói: “Kỳ thật biện pháp tốt nhất chỉ có một. Ta biết Dư thái sư đối với ngươi có vài phần kính trọng, Dư tiểu thư cùng ngươi ở chung cũng rất hợp. Nhược Thần ngươi sao không để tâm tư ở nàng, chờ nàng đối với ngươi cũng có tình cảm, tự nhiên đem phần tình cảm dành cho ta dần dần phai nhạt.”