Quá Khứ Của Anh, Tương Lai Của Em - Chương 4
Nhớ ngày em còn nhớ
Về em, về anh, về chúng ta
11.12.2043
An Nhiên chớp mắt. Cô lại một lần nữa xuất hiện trong con hẻm tối nửa xa lạ nửa quen thuộc. Cô nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Hiện tại là tám giờ năm phút tối, cùng thời điểm với lần dịch chuyển trước của cô.
Vậy là cô có tròn năm ngày trước khi lại phải dịch chuyển một lần nữa.
Thấy ba lô phía sau nặng một cách kỳ lạ, An Nhiên bỏ nó xuống rồi mở ra kiểm tra. Phía bên trong không ngờ lại có thêm vài xấp tiền mặt, đủ để cho cô sống nhiều ngày. Vậy có phải là cô chỉ cần tìm một nơi lẩn trốn cho tới khi có thể trở về nhà không? Không được! Như vậy thì làm sao cô có thể biết lúc nào là lần cuối gặp mặt cơ chứ? Vả lại, những chuyện xảy ra giữa cô và anh Vệ Thời đã là những sự kiện cố định trên dòng thời gian, cô không thể cứ như vậy mà thay đổi chúng được.
Đi ra đầu đường, nhìn về hướng khu đô thị Vĩnh Hằng, An Nhiên cuối cùng vẫn quyết định xoay người đi về hướng ngược lại.
Nhìn anh ấy tỏ ra tổn thương sâu sắc như vậy, nhìn bóng lưng run rẩy và bàn tay nắm chặt ấy, lại nhớ tới giai điệu não nề của mấy ca khúc của anh, cô không nỡ lòng nào quay lại nơi đó.
Lại nói, trong lòng cô vẫn chưa thể chấp nhận được việc có một người ‘bạn trai’ mà mình không quá quen thuộc. Anh rốt cuộc là người như thế nào? Quá khứ của anh ra làm sao? Giữa hai người đã từng, hoặc là sẽ từng, xảy ra chuyện gì? Tất cả cô đều không rõ.
Nếu bỗng một lúc nào đó cô tình cờ gặp anh trên đường thì không nói làm gì, nhưng nếu cô chủ động tìm đến bên anh thì có phải rất không hay không? Cô chắc chắn mình còn phải làm việc này nhiều lần nữa, chẳng nhẽ lần nào cũng phải mặt dày tới nhà anh ấy ở? Không đến gặp anh trong một lần chắc cũng không sao đâu mà, phải không?
An Nhiên tay nắm chặt quai ba lô, quyết định quay người đi về hướng ngược lại với khu Vĩnh Hằng. Cô đi bộ mười phút trong tiết trời lạnh lẽo thì tìm được một khách sạn ba sao không lớn không nhỏ. Vào quầy lễ tân đặt một phòng năm ngày năm đêm, lễ tân lịch sự mời cô đưa ra thẻ căn cước. Đến lúc này, An Nhiên mới nhận ra rằng mình cũng không có một loại thẻ căn cước nào trên người cả. Thở dài, cô đành phải đi tìm một nơi trú chân khác.
Dừng chân ở một nhà nghỉ nhỏ xập xệ, mặc kệ ánh mắt soi mói của người đàn ông ăn mặc nhếch nhác ngồi trước quầy, An Nhiên điềm nhiên nhận chìa khóa phòng rồi tự tìm đi về phòng của mình. Căn phòng nhỏ hẹp cuối hành lang có sàn nhà dính dớp, phòng tắm thì dơ dáy, lại có một mùi gì đó rất nhức mũi. Nơi này quả thực không bằng một phần mười nơi mà cô mới ở một tiếng đồng hồ trước. Thả mình xuống chiếc nệm cứng ngắc lại hơi bốc mùi, An Nhiên thao láo nhìn lên trần nhà tối om rồi chợp mắt đi từ lúc nào không biết.
Mười hai giờ đêm, An Nhiên bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Cô nhăn nhó mò dậy, đưa tay lục tìm nguồn gốc phát ra âm thanh từ trong chiếc ba lô quen thuộc. Kỳ lạ, điện thoại của cô không phải đã bỏ lại ở nhà ông rồi sao? Chiếc điện thoại này lại là làm sao?